Anh Là Bài Ca Trong Trái Tim Em

Chương 17: Chương 17: Cố nhân




Phục vụ viên ở nhà hàng giúp Dương Phường mở cửa phòng hội nghị, Dương Phường mang theo nụ cười bước vào. Người của phía đối phương thấy người bên quốc tế Sâm Uy tới rồi, cũng không tiện trực tiếp trách móc cái gì, chỉ đứng lên bắt tay với Dương Phường.

“Thật là áy náy, trên đường gặp phải sự cố giao thông, cho nên tới trễ.”

Dương Phường vừa ngồi xuống, người của phía Nhật Bản lập tức ném vấn đề tới.

“Sao không thấy tổng giám đốc Lục?”

Dương Phường lập tức giải thích: “Thân thể tổng giám đốc Lục không thoải mái, hôm nay do tôi đại diện Sâm Uy đến thương lượng hợp tác với các vị.”

Lúc này người bên phía Nhật Bản sắc mặt càng thêm khó coi.

Người của tập đoàn quốc tế Sâm Uy trước tiên là đến trễ không nói, hiện tại thế nhưng ngay cả bóng dáng của Lục Hạo Thiên cũng không thấy, trực tiếp phái một người không chút tiếng tăm đến đàm phán cùng họ, quốc tế Sâm Uy có phải là có chút hiếp người thái quá không?

Dương Phường vừa muốn nói gì đó, cửa của phòng hội nghị lại bị mở ra.

“Xin lỗi các vị, vừa rồi ra ngoài nhận cuộc điện thoại quan trọng, hy vọng không bỏ lỡ chuyện gì.”

Một người đàn ông anh tuấn bước nhanh từ ngoài cửa vào, trợ lý bên cạnh Dương Phường nhanh chóng tiến sát lại nói nhỏ vào tai y: “Người vừa vào là đại biểu đứng đầu của bên Nhật Bản trong lần đàm phán này, nhưng không phải là người Nhật Bản.”

Dương Phường nhìn người vừa vào, bất giác có chút kinh ngạc.

“Lý Trạch An?”

Người vừa vào nghe thấy có người gọi tên tiếng hoa của mình cũng có chút ngạc nhiên, nhìn sang thì phát hiện Dương Phường đang ngồi bên bàn hội nghị.

“Dương Phường?! Bạn học cũ! Trời a, sao lại bất ngờ gặp cậu ở đây!”

Trong mắt Lý Trạch An tràn đầy kinh hỉ.

Gặp được người quen vậy thì dễ bàn hơn nhiều rồi!

Dương Phường đứng lên ôm hữu nghị cùng Lý Trạch An.

“Sau khi tốt nghiệp đã lâu không gặp nhau, đợi lát nữa hội nghị kết thúc chúng ta đi riêng một chút!”

Dương Phường cười đáp ứng.

Lý Trạch An là bạn thân của Dương Phường lúc đại học, chẳng qua sau khi tốt nghiệp Dương Phường chọn lựa ở lại làm việc trong thành phố S, Lý Trạch An lại đi Mỹ tiếp tục học học vị MBA, sau đó hai người mất liên lạc, Dương Phường cũng không biết Lý Trạch An về nước từ hồi nào.

Dương Phường nhìn Lý Trạch An dùng tiếng Nhật lưu loát giải thích với những đại biểu khác quan hệ của hắn và Dương Phường. Xem ra địa vị của Lý Trạch An bên phía Nhật Bản rất cao, người bên đó vừa thấy Dương Phường là cố hữu của hắn, thì những lời nghi hoặc về thân phận Dương Phường vừa nãy không còn xuất hiện nữa.

Sau khi một bản nhạc chèn vào kết thúc, thương lượng hợp tác chính thức bắt đầu. Dương Phường và Lý Trạch An làm công ra công, đều tận lực vì công ty của mình giành được lợi ích. Sau hơn ba tiếng đồng hồ, kế hoạch hợp tác đã bước đầu thành hình.

“Hôm nay trước tiên tới đây thôi, mọi người đều mệt rồi, khung sườn đã có rồi, chi tiết cụ thể để sau này hẵng bàn, ý kiến mọi người thế nào?”

Dương Phường và các cấp dưới thương lượng một chút, mọi người đều đồng ý kiến nghị của Lý Trạch An.

“Được rồi, vậy thì tan họp thôi! Tôi muốn cùng bạn cũ của tôi đi riêng một chút, mọi người đều không có ý kiến gì chứ?”

Những người khác thấy Lý Trạch An đã lên tiếng, đều lục tục đứng lên bắt tay cáo biệt cùng Lý Trạch An và Dương Phường, đợi mọi người đều đi xong, Lý Trạch An cởi áo vest khoác ngoài nới lỏng cà vạt, vòng tay khoát lên vai Dương Phường.

“Đi, chúng ta đi uống một ly.”

Hai người ăn cơm ở đại sảnh xong, Lý Trạch An nhất thời cao hứng uống hơi nhiều.

“Dương Phường cậu thật là không có lương tâm, lâu như vậy cũng không liên hệ với tôi, nói thế nào thì chúng ta hồi đại học đã ở trong cùng ký túc xá suốt bốn năm đó!”

Lý Trạch An khi không phải trong trường hợp nghiêm túc thì là một người vô cùng hoạt bát, khi Dương Phường học đại học đã rất hiểu rõ điểm này của hắn.

“Cậu có thể nói tôi sao, cậu cũng không tìm tôi.”

Lý Trạch An cười vài tiếng.

“Được rồi, chúng ta đừng trách móc lẫn nhau nữa, hôm nay có thể gặp lại, chính là duyên phận ông trời sắp đặt a!”

Lý Trạch An chỉ lên trần nhà, ngữ khí rất khôi hài, Dương Phường không nhịn được bật cười.

“Kỳ quái thật, Dương Phường.” Lý Trạch An nhìn gương mặt đang lộ ra nụ cười của Dương Phường không dời mắt, trong giọng điệu có tình cảm tán thưởng không đủ dùng lời diễn tả: “Dương Phường, tại sao đã nhiều năm không gặp, cậu càng lúc càng… ách… xinh đẹp vậy?”

Dương Phường nghe Lý Trạch An nói không lựa lời bàn luận dung mạo của mình, giả vờ tức giận nói: “Cậu nói cái gì? Xinh đẹp? Cậu cho rằng tôi là mỹ nữ giai nhân gì đó sao? Ở Nhật lâu như vậy ngay cả nói chuyện cũng không biết nói sao?”

Cha của Lý Trạch An cũng là ông chủ lớn có tiếng trong thương giới, hiện tại phát triển chủ yếu ở Đài Loan và Nhật Bản. Lần này công ty hợp tác với Sâm Uy chính là một sản nghiệp của nhà họ Lý.

“Tôi chẳng qua là lời thật nói thật mà thôi!”

Dương Phường nghe Lý Trạch An nói vậy bất giác có phần lúng túng, trường hợp này, tốt nhất là có thể nảy ra vấn đề khác để chuyển chủ đề: “Sau này cậu đừng nói như vậy nữa, không thì người không hiểu còn cho rằng cậu thích đàn ông.”

Lý Trạch An đặt ly rượu xuống, chân thành hỏi ngược lại Dương Phường: “Sao cậu lại biết tôi thích đàn ông?”

“A?!”

Dương Phường kinh ngạc, Lý Trạch An thấy phản ứng như rối gỗ ngây ngốc của Dương Phường bất giác cười lớn: “Ha ha ha, Dương Phường thật dễ gạt!”

Dương Phường biết mình bị đùa ghẹo, trên mặt hiếm khi lộ ra nét đỏ hồng, chỉ thiếu điều bổ nhào tới quất cho Lý Trạch An một trận.

“Ai da, cậu không còn biết giỡn như trước kia nữa.”

Dương Phường cười nói: “Không bằng kẻ thích ghẹo người như cậu.”

“Dương Phường, sau này cơ hội gặp mặt của chúng ta sẽ càng nhiều nga, ông già nhà tôi đã quyết định chuyển một phần sản nghiệp về nước phát triển, lần này hợp tác với tập đoàn quốc tế Sâm Uy chính là bước thử đầu tiên, nếu như có thể tốt đẹp, thì sau này tôi sẽ ở bên này quản lý sản nghiệp trong nước.”

“Vậy thì thật tốt.”

Dương Phường nâng ly nói: “Chúc cậu thành công, Trạch An.”

Lý Trạch An ý cười rất đậm, cũng cầm ly rượu lên, cụng với Dương Phường.

Nửa tháng sau, tất cả chi tiết hợp tác đều đã hoàn thành, song phương nhất trí quyết định phải mở một bữa tiệc chúc mừng kiêm tuyên bố tin tức, có thể giới thiệu một vài điều khoản hợp tác với thế giới bên ngoài, tin rằng đối với cổ phẩn của hai bên đều sẽ mang tới ảnh hưởng tốt đẹp.

Bữa tiệc được định tại khách sạn nơi Nhật Bản trọ lại, lần hợp tác này song phương đều rất coi trọng, tiệc rượu cũng được bỏ một khoản lớn, cha của Lý Trạch An cũng sẽ bay từ Nhật Bản sang tham gia, để phối hợp với sự tiếp đãi long trọng, Lục Hạo Thiên tự nhiên cũng phải ra mặt trong bữa tiệc này.

“Này, tiệc rượu buổi tối sẽ phải mang theo bạn gái, làm sao đây, nếu có bạn gái thì mang theo để mọi người nhận thức đi?”

Lý Trạch An theo thói quen quàng vai Dương Phường nói.

“Tôi không có bạn gái.”

Dương Phường cười cười, mượn cớ xoay người lấy đồ tránh khỏi sự tiếp xúc thân thể quá mức thân mật của Lý Trạch An.

“A? Không phải đi, với một thanh niên tài trí tuấn tú làm việc tại Sâm Uy như cậu, làm sao có thể không có hoa bướm đuổi theo?” Lý Trạch An cảm thấy kinh ngạc.

Dương Phường một bên chỉnh lý văn kiện trong tay một bên lại như đang suy nghĩ gì đó, nghĩ một lát, nhịn không được hỏi: “Nhất định phải mang bạn gái theo sao? Theo như tôi biết, tổng giám đốc Lục cũng không có bạn gái…”

Lý Trạch An cười lớn: “Không nhất định là bạn gái hay vợ mới có thể làm bạn nữ đồng hành, chỉ cần là nữ không phải là được rồi sao.”

Dương Phường không biết tại sao, trong giọng điệu khó thể che giấu sự lạc lõng: “Vậy cậu thì sao, cậu chuẩn bị mang theo bạn gái cậu đi sao?”

Lý Trạch An hơi ngạc nhiên nhìn Dương Phường: “Tôi nói cậu a Dương Phường, rốt cuộc cậu là thật sự không biết hay là giả vờ không biết?”

“A? Cái gì?”

Thấy Lý Trạch An hỏi như vậy, Dương Phường phản ứng không kịp.

“Lần trước không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Tôi chỉ thích đàn ông, ok?”

Dương Phường mở banh hai mắt: “Lần trước không phải cậu đang giỡn với tôi sao?”

“Lúc đó tôi cho rằng cậu đang thăm dò tôi, cho nên mới nói như vậy, mấy tạp chí lảm nhảm cậu xem không ít rồi đi?”

Tạp chí lảm nhảm đã từng lén chụp trộm bức hình một thanh niên xinh đẹp thường xuyên ra vào biệt thự của Lý Trạch An, bên ngoài cũng có một khoảng thời gian lan truyền Lý Trạch An là gay, chẳng qua Lý Trạch An trước giờ chưa từng chính thức ứng đáp vấn đề này.

“Cậu như vậy ba cậu biết không?”

Lý Trạch An không xem ra gì nhún nhún vai: “Không có gì ghê gớm, ba tôi lại không phải chỉ có một mình tôi là con, tôi đối với phụ nữ chính là không cứng được, chuyện này ông cho dù có dùng gậy đánh chết tôi cũng không thể dùng.”

Dương Phường vốn còn muốn nói gì đó, di động trong túi liền vang lên. Dương Phường nhìn lên màn hình hiển thị, là Lục Hạo Thiên gọi tới, liền chào Lý Trạch An một tiếng rồi ra ngoài nhận điện thoại.

“Thật là kỳ quái, Lục Hạo Thiên không phải là cấp trên của Dương Phường sao? Tại sao tiếp điện thoại của cấp trên cũng phải cố ý tránh mình? Hơn nữa nghe nói Dương Phường là gần đây mới bị kéo về, vừa tới liền ngồi lên vị trí quan trọng như vậy, theo lý mà nói là chuyện không mấy có khả năng…”

Lý Trạch An là người tinh quái, lập tức ngửi được có gì không đúng.

“Lẽ nào…”

Lý Trạch An cười thầm, bất luận thế nào, trong bữa tiệc rượu hôm nay, đáp án mà hắn muốn biết thì sẽ phải làm cho rõ.

Sau khi Dương Phường ra ngoài, tìm nơi tứ phía không người mới ấn nút nhận máy.

“Alô.”

Giọng nói thấp trầm của Lục Hạo Thiên từ đầu bên kia truyền tới.

“Phường Phường, em đang ở đâu?”

“Tôi đang ở trong phòng hội nghị thương lượng với Lý Trạch An chuyện tiệc rượu tối nay.”

Giọng nói bên kia điện thoại do dự một chút, khiến Dương Phường cảm thấy Lục Hạo Thiên chắc muốn nói rồi lại thôi.

“Anh muốn nói cái gì? Nói đi.”

Lục Hạo Thiên ngừng một lát sau mới đè thấp giọng nói:

“Em chắc đã nghe Lý Trạch An nói rồi, tiệc rượu tối nay yêu cầu phải mang bạn gái tham gia.”

Trong lòng Dương Phường lộp độp một chút, y vội vàng ổn định lại tâm tình, cố ý không xem trọng nói: “Tôi đương nhiên biết.”

“Vậy anh…”

“Đây có là gì, tiệc rượu thương nghiệp đương nhiên phải có phụ nữ tham gia, không thì cả căn phòng toàn đàn ông thật quá vô vị, hơn nữa các phóng viên cũng không biết phải chụp hình ai.”

Lục Hạo Thiên thấy Dương Phường dùng ngữ khí không coi trọng gì, hòn đá trong lòng mới tạm thời buông xuống.

“Vậy được, tối nay anh sẽ dẫn bộ trưởng Shelly của bộ quan hệ xã hội lên đài. Còn em?”

“Tôi không dự tính dẫn theo bạn nữ, tôi cũng không phải là nhân vật quan trọng đặc biệt gì.”

Nghe Dương Phường nói không mang theo bạn nữ, Lục Hạo Thiên cũng rất vui vẻ, nói thêm một chút với Dương Phường rồi mới ngắt điện thoại.

Dương Phường nhận cuộc gọi xong, nhất thời hoang mang hốt hoảng, cũng không biết bản thân làm sao trở vào trong phòng làm việc, Lý Trạch An nãy giờ ngồi đợi trong đó gọi mấy tiếng y mới phản ứng lại.

“Này, boss của cậu mắng cậu sao? Muốn trừ tiền lương của cậu hay muốn sa thải cậu, sao sắc mặt cậu lại kém như vậy?”

Dương Phường lúc này mới phát hiện bản thân ở trước mặt Lý Trạch An thất thần, vội chấn chỉnh lại tinh thần.

“Không có, chỉ là gần đây quá bận, hơi mệt thôi.”

Lý Trạch An đương nhiên biết Dương Phường đang nói dối, vừa rồi còn tốt tại sao nhận điện thoại của Lục Hạo Thiên xong rồi liền mệt? Hơn nữa sắc mặt của Dương Phường lại khó xem như thế, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy không khác gì tình nhân cãi cọ.

Lý Trạch An cũng không vạch trần y, chỉ vỗ vai Dương Phường.

“Vậy tôi đi trước, cậu nghỉ ngơi một chút đi, tối nay gặp lại ở bữa tiệc.”

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.