Ánh Dương Soi Lối

Chương 73: Chương 73: Đứa trẻ chờ mưa ngày thứ ba




Vào một buổi hoàng hôn cuối tháng sáu, mây đen kéo đến bao phủ thành phố.

Trong tiệm trái cây gần nhà, một cậu bé tầm học sinh trung học đang lựa vải.

Bên cạnh cậu là một cô bé cao không quá hông nghịch ngợm chui xuống sạp trái cây, chiếc nút bình an óng ánh trượt ra khỏi cổ áo cô bé, đung đưa qua lại.

“Cậu nhỏ ơi, ở đây có mèo con này!”

“Ừ, màu gì thế?”

“Màu đen...” Cô bé đáp, “Con mèo này cũng có bốn chân!”

Cậu nam sinh thờ ơ trả lời: “Mèo nào cũng có bốn chân cả.”

“Nhà mình chỉ có ba chân mà...”

“...”

“Cô bé này, cẩn thận đụng phải đầu đấy.” Giọng nam trầm thấp trong tiệm nhắc nhở một câu.

“Mau ra đây, không lát nữa ông chủ sẽ tức giận đấy.” Cậu nam sinh dặn bảo.

“Ờ...”

Cô bé ngoan ngoãn từ từ đi ra, rồi lại đi tìm âm thanh vừa rồi, chỉ thấy chủ tiệm đút tay vào túi quần, xoay người chào người khác.

Cô bé hoang mang gãi đầu, còn đang định hỏi chút chuyện về mèo con.

Hết nhìn đông lại nhìn tây, ánh mắt cô bé chụp được một bóng người thấp nhỏ đi về phía mình.

“Tiểu Trí.” Cô bé gọi một tiếng.

Bé trai gọi là Tiểu Trí ấy xách trong tay chiếc lồng chim, bên trong là một con chim nhỏ màu xanh nhảy lên nhảy xuống như quả ping-pong lớn, chiếp cha chiếp chít.

“Sao cậu lại mua cái này?”

Tiểu Trí cười, “Có đẹp không?”

Cô bé gật đầu.

“Mua hết bốn mươi đồng, ông chủ còn cho thêm một gói thức ăn.”

Cậu nam sinh liếc mắt nhìn hai đứa, nói: “A Dương, bạn học của em à?”

Cô bé liền gật đầu.

A Dương hỏi: “Đây là con chim gì?”

Tiểu Trí rơi vào thế bí, “Không biết, ông chủ không nói...”

A Dương làm động tác tay, “Cậu có thể đem đến tiệm của mẹ mình, nhất định mẹ mình biết tên chim là gì.”

“Ừ.”

Đúng lúc tan học, hai bên đường nhanh chóng lại có đám chim nhỏ lượn qua lượn lại, còn huyên náo hơn cả con trong lồng kia.

Một chú chim trong đó thấy A Dương và Tiểu Trí, mặt tràn đầy hưng phấn, dẫn mấy đứa bé trai xúm lại.

“Hỉ Dương Dương*!” Chú chim dẫn đầu bỗng kéo tóc A Dương, làm A Dương hét thất thanh.

(*Hỉ dương dương/喜洋洋 nghĩa là ngập tràn niềm vui, chữ dương (洋) trong đó đồng âm với chữ dương (扬) trong tên A Dương.)

“Hồ Minh Vĩ, đồ đáng ghét!”

Hồ Minh Vĩ làm mặt quỷ với cô bé, rồi chỉ lên bầu trời, “Hỉ Dương Dương cậu nhìn đi, trời mưa rồi kìa.”

Quả nhiên, những giọt mưa lớn như hạt đậu rơi lộp bộp xuống, làm hơi đất bốc lên nặng mùi.

Bỗng Hồ Minh Vĩ thay đổi sắc mặt, hắng giọng, cậu bé con còn chưa vỡ giọng rất dễ dàng nhại lại giọng nữ chói tai: “ “Bố mình sẽ về vào ngày thứ ba trời mưa”, ha ha ha.”

Lũ con trai cũng nối gót học theo.

“ “Bố mình sẽ, về vào ngày thứ ba, trời mưa.” ha ha ha.”

“Hỉ Dương Dương, hôm nay là thứ ba đó, trời mưa rồi, ba cậu đã về chưa? Ha ha ha.”

“Ai thèm các cậu lo!” A Dương đỏ mắt, vểnh môi trừng mắt nhìn bọn chúng.

“A Dương, đừng để ý đến chúng nó.” Tiểu Trí xách lồng chim chắn trước người A Dương.

“Lai Niệu Trí, cút ra đi ——” Hồ Minh Vĩ đẩy một phát vào ngực cậu bé, con chim trong lồng Tiểu Trí bị dọa sợ, nhảy lên một cái.

Cậu nam sinh mãi vùi đầu chọn vải nghe thấy tiếng bèn nhìn sang, quát một tiếng cản chúng lại: “Làm gì đấy, bắt nạt bạn học hả?”

Hồ Minh Vĩ không ngờ là có người lớn đi kèm, sợ hãi gọi đồng bọn: “Đi thôi, đi nhanh lên!” Dưới chân như được thoa dầu, vèo một phát chạy vụt đi, cặp sách lắc lư ở trên lưng.

A Dương kéo tay nam sinh, “Cậu nhỏ ơi, chúng ta về nhà đi, trời mưa rồi, bố cháu phải về rồi...”

Mặt ông cậu bối rối không biết phải làm sao, “... Đợi tí đã, còn phải mua chanh cho mẹ cháu nữa.”

“Đi nhanh lên, đi nhanh lên mà ——” Nước mắt lã chã chực khóc, cô bé giơ hai tay ra kéo lấy bàn tay của nam sinh, “Bố cháu phải về rồi...”

“Đợi đã, còn chưa đưa tiền mà.” Nam sinh xốc lấy túi vải, rồi lại lấy chanh cho vào túi, hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”

“Năm đồng một túi.”

“Vậy còn tất cả?”

Ông chủ lấy vải, ngậm thuốc lá híp mắt nhìn con số trên cán cân, hai mươi lăm đồng bốn.

Nam sinh nói: “Cả thảy ba mươi được không ạ?”

Ông chủ gật đầu, “Được.”

Cậu nam sinh lôi tờ một trăm ra, lúc đợi lấy tiền thối lại thì liếc thấy tờ truyền đơn ở trên sạp, ngạc nhiên cười một tiếng: “Ha, có thể đưa ra ngoài à.”

Tay phải của ông chũ vẫn đút trong túi quần như cũ, đưa tiền thối lại rồi kẹp lấy đầu lọc, chỉ về phía bệnh viện, làn khói cách xa bộ râu được cắt sửa tỉ mẩn, “Chỉ đưa đến đó.”

Vẻ mặt nam sinh bừng tỉnh hiểu ra.

“Cậu nhỏ, đi nhanh lên —— “

“Được rồi được rồi ——” Nam sinh nhét tiền lẻ vào túi, rồi xách lấy túi trái cây, “Cám ơn ông chủ!”

Ông chủ kẹp thuốc cất tiếng chào, “Đi thong thả, cô bạn nhỏ.”

Cô bạn nhỏ trong miệng ông chủ như không nghe thấy, chỉ đang vùi đầu kéo cậu của cô bé đi, mèo con bốn chân rồi lại chim nhỏ không biết tên gì đó đều ném ra sau gáy hết, trong bụng chỉ còn lại một suy nghĩ, cô bé muốn gặp bố.

“Cậu nói chuyện với cháu đấy, sao lại không để ý đến người khác thế chứ...” Nam sinh lẩm bẩm, “... Không tạm biệt bạn học của cháu à?”

Một cao một thấp, hai bóng hình hòa nhập vào màn mưa, càng lúc càng xa.

Tiểu Trí cúi đầu nhìn chú chim nhỏ yên phận trong lồng, sau đó tự mình đi tiếp.

***

A Dương vừa mới được cậu nhỏ của mình thả xuống đất là liền cắm đầu chạy thẳng vào trong tiệm.

“Cháu chậm chậm thôi.”

Lời của Hà Duệ như nói cho mình nghe, lặng lẽ cụp ô vẩy nước.

“A Dương, tan học rồi à?” Nhân viên trong tiệm mang khẩu trang cười cười chào hỏi với cô bé.

A Dương gật đầu, nhìn xung quanh hỏi: “Cô ơi, mẹ cháu đâu?”

Nhân viên tiệm chỉ lên lầu.

A Dương lại hì hà hì hục chạy lên.

“Mẹ ——” Giọng trẻ con non nớt xuyên qua bệnh viện thú cưng nho nhỏ.

Hứa Liên Nhã đang dặn khách hàng mấy điều cần chú ý, trên bàn bên cạnh là chú chó Alaska vừa được phẫu thuật xong.

Hứa Liên Nhã nghe thế liền quay sang, vẫy tay với cô bé, A Dương lập tức im miệng, an phận oan ức đứng một bên chờ, nhìn chăm chú vết bẩn nho nhỏ trên lan can làm bằng thép không rỉ, rồi lại nhìn sang mẹ cô bé. Hứa Liên Nhã đã dạy cô bé rằng, lúc người lớn nói chuyện, con nít không được chen vào.

Vất vả lắm mới chờ được hai người lớn nói chuyện xong, A Dương lập tức chạy đến bên cạnh Hứa Liên Nhã.

“Mẹ ơi, bố về rồi ạ? Bố ở đâu rồi?”

Hứa Liên Nhã đang định tiễn khách đi xuống, nghe thấy câu tìm bố thì không khỏi cau mày.

“Ai nói bố con về rồi?”

“Mẹ nói thứ ba trời mưa thì bố về mà —— “

Ý cười thân thiện của khách làm Hứa Liên Nhã khó xử. Chẳng qua đó chỉ là bịa chuyện lúc con gái ồn ào mà thôi.

Hứa Liên Nhã cúi mặt xuống, thấp giọng nói: “Bố con không về.”

Cô bé nhỏ bị thực tế vô tình tát một phát, sững sờ ngây ra, hốc mắt càng thêm đỏ.

Hứa Liên Nhã phớt lờ cô bé, tiễn khách xuống lầu.

A Dương nhỏ người chân lại ngắn nên đi rất chậm, gần như vừa đi vừa khóc.

“Mẹ ơi, con muốn bố ——” Cô bé kéo lấy vạt áo blouse trắng của Hứa Liên Nhã, “Bố ở đâu rồi?”

“...”

Đây cũng là câu hỏi khiến Hứa Liên Nhã đau đầu. Hứa Đồng đã nói từ lâu rồi, nuôi con trẻ không giống nuôi chó nuôi mèo, con nhỏ là một cá thể độc lập, sẽ có suy nghĩ và vui buồn của mình, càng lớn lại càng rõ.

Đúng lúc có khách đến, nhân viên trong tiệm cuống quít gọi Hứa Liên Nhã sang.

Hứa Liên Nhã bận cả một buổi chiều đến sứt đầu mẻ trán, nghe thấy thế cũng phiền não, “A Dương đi chơi một mình nhé, mẹ phải làm việc.”

“Con muốn bố, bố ở đâu rồi...” Hơi thở càng lúc càng yếu.

Hà Duệ vội nói xen vào: “Chị, em mua chanh về cho chị rồi đây, em còn có hẹn với bạn học, đi trước đây ạ.”

“Ừ...” Hứa Liên Nhã thuận miệng đáp, rồi cùng nhân viên xúm quanh bệnh nhân.

A Dương dẩu môi, ngồi trên băng ghế ở cửa ra vào. Thỉnh thoảng có hạt mưa lất phất bay đến bên chân, làm cô bé rụt chân lại.

Hà Duệ ngồi xổm xuống định an ủi cô bé mấy câu, nhưng Hứa Liên Nhã ở trong nhà lại gọi với ra: “Hà Duệ, em cứ mặc kệ con bé đi. Càng dỗ càng được nước.”

Hà Duệ vẫn mềm giọng nói: “Đi chơi với cậu nhỏ nhé, cậu nhỏ dẫn cháu đi gắp thú nhé?”

A Dương cúi thấp lắc đầu, đưa bàn tay nhỏ bé lên lau khóe mắt.

“Cháu muốn đợi bố cháu.”

Người bố đã trở thành chấp niệm của cô bé, từ khi bắt đầu biết chuyện đã mọc rễ nảy mầm ở nơi đáy lòng, đến giờ đã thành rừng cây tươi thắm.

Hà Duệ thở dài, bạn học gọi điện đến giục, cậu đành mặc kệ, chạy đi không ngoảnh đầu lại.

Rõ ràng đang là trời tháng sáu, nhưng cô bé lại co ro lại như mùa đông.

Cô bé lau nước mắt nhưng không hề gào khóc, biết có lẽ sẽ không có ai đến dỗ mình.

Có nhiều thời điểm cô bé ngó chừng trong màn mưa, rất nhiều đôi chân đi tới đi lui, nhưng lại không có một ai đi về phía cô bé.

Mưa dần ngớt, đến lúc trời tắt nắng thì cuối cùng Hứa Liên Nhã cũng tiễn khách đi.

A Dương đã ngủ gật ở ngay cửa rồi.

“A Dương.”

Hai mắt A Dương mơ màng, nhưng đầu óc lại không hề mơ hồ.

“Mẹ ơi, tại sao bố còn chưa về?”

Hứa Liên Nhã ngồi xổm xuống, không biết phải trả lời như thế nào.

“Chúng ta về nhà thôi.”

A dương hất tay Hứa Liên Nhã ra, “Có phải mẹ nói dối không?”

Hứa Liên Nhã: “...”

A Dương khóc lóc tố cáo: “Mẹ nói dối! Mẹ đã nói thứ ba trời mưa là bố sẽ về!”

Vừa kết thúc một ngày làm việc, Hứa Liên Nhã thực sự vô cùng mệt mỏi, cứng nhắc nói: “Đứng lên đi, chúng ta về nhà.”

Nhân viên trong tiệm thấy có gì đó sai sai, dè dặt tạm biệt rồi tan làm trước.

A Dương gào khóc đứng lên, giậm chân nói, “Mẹ là đồ lừa đảo! Mẹ nói dối!”

“A Dương, con dám nói với mẹ thế hả!”

Bao phép tắc thường ngày đều bỏ đi, không có gì có thể quan trọng hơn việc bố cô bé về.

“Con không muốn về! Mẹ tìm bố về đi!”

Hứa Liên Nhã không thể không xúc động, tiếng gọi này như một con dao không ngừng đâm vào tim cô, nhắc nhở cô làm thiếu trách nhiệm. Cô cũng rất muốn khóc nhưng lại không thể, một khi cô đầu hàng là cả hai đều sẽ suy sụp.

Hứa Liên Nhã xụ mặt, dọa cô bé: “Hứa Minh Dương*, con đã năm tuổi rồi, sang năm sẽ vào lớp một, làm gì có bạn học nào vô lại như con thế hả.”

(*Chữ Minh/铭 trong tên A Dương có nghĩa là khắc sâu không quên, tên của cô bé nghĩa là ghi nhớ Dương.)

Giọng thút thít nhỏ đi, ngược lại như dây câu mảnh mà dai, siết chặt trái tim Hứa Liên Nhã đến đau nhắc.

Hứa Liên Nhã vội dọn dẹp đồ đạc, tắt đèn khóa cửa, đi ra bãi đậu xe.

“Mẹ phải về đây, con muốn ở đây một mình hả?”

A Dương lề mề một lúc, cuối cùng không tình không nguyện thút thít đuổi theo, bờ vai nhấp nhô.

Hứa Liên Nhã mở cửa sau ra, A Dương tự mình leo lên ghế, rồi tự mình cài dây an toàn. Hứa Liên Nhã kiểm tra một lượt rồi đi vòng vào ghế lái.

Trên đường trở về không ai nói gì.

Cửa vừa mở ra, A Dương tức giận quăng mình lên ghế sa lon, nước mắt dàn dụa.

Hứa Liên Nhã mở túi trái cây của Hà Duệ ra, nói: “Ăn vải không? Cậu mua vải ngọt lắm.”

Bên kia còn không thèm nhìn sang, “Không ăn!”

Hứa Liên Nhã đặt vải vào lại túi, “Không ăn thì thôi!” Rồi xách chanh đi vào phòng bếp.

A Dương bị lạnh nhạt đến cùng cực, bèn oa một tiếng khóc nức nở.

Căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách rất nhỏ, không thể nào ngăn cách được tiếng khóc của đứa trẻ.

Hứa Liên Nhã mệt mỏi nắm lấy thành bồn rửa bát, nản chí rũ đầu. Cô cắn chặt môi, nhưng nhẫn nhịn không để cơ thể run.

Phụ nữ làm mẹ như bị lột đi một lớp da, rất dễ dàng rơi vào cảm xúc yếu ớt.

Suy cho cùng là bớt đi một nơi dựa dẫm, cho dù có phô trương đến đâu đi chăng nữa, Hứa Liên Nhã cũng phải thừa nhận rằng, căn nhà này không được hoàn chỉnh.

Có một lần Phùng Nhất Như từng hỏi cô, cô có hận anh ta không.

Hứa Liên Nhã nhớ lại rồi lắc đầu, lúc đó cô đã nói: “Có thể sau khi chia tay, những người phụ nữ khác đều hận đối phương chết đi. Nhưng mày nói tao yếu ớt cũng được, tao vẫn không nỡ nguyền rủa anh ấy. Anh ấy vốn không giống đại đa số mọi người, đã trải qua quá nhiều nguy hiểm rồi, tao sợ ngộ nhỡ anh ấy đi thật... thì tao cũng là đồng phạm. Tao chỉ hy vọng anh ấy có thể sống khỏe mạnh, sống sót như người tốt...”

Khớp xương nắm đến mức trắng bệch, Hứa Liên Nhã ngẩng đầu lên trong tiếng khóc thê lương của con gái, đúng lúc đối mặt với song hoa trên cửa sổ.

Mỗi một cửa sổ đều được dán cùng một mẫu song hoa, đây không phải là truyền thống bản địa, mà chỉ vì lần đầu tiên Hứa Liên Nhã nói với con gái rằng, bố sẽ về nhà vào ngày thứ ba trời mưa trong tháng sáu. Lúc ăn tết con gái thấy câu chuyện của Tảo Tình Nương* trên tivi, vậy là liền năn nỉ Hứa Liên Nhã cắt cho cô bé một cái. Lúc dán lên cửa sổ, A Dương lại xé mất chiếc chổi của Tảo Tình Nương.

(*Nếu vào những ngày tháng sáu mà cứ mưa gió liên miên, khí hậu vô cùng ẩm ướt, người tadùng giấy cắt thành hình người phụ nữ có tư thế đứng giang hai chân ra, hai tay cầm một cây chổi lớn hoặc một nhánh cây to, gọi là “Tảo Tình Nương” (cô quét mây khiến trời tạnh ráo), nhằm quét sạch các đám mây âm u vần vũ tiêu tan đi, đón nhận ánh sáng ấm áp của dương quang, trời đất khô tạnh.)

“Bà ấy không có chổi thì không thể quét mây được. Sau đó, sau đó trời mưa là bố có thể về nhà sớm hơn...”

Hứa Liên Nhã che miệng bực bội, khó chịu đưa ra một quyết định.

Một lúc sau, Hứa Liên Nhã bưng ly trà chanh ra, A Dương như đã khóc mệt nên đổi thành thút thít.

“Con có muốn uống không?”

“Không muốn!”

Hứa Liên Nhã lại đưa đến trước mặt cô bé, “Bố thích uống lắm.”

Chiêu này rất có hiệu quả, A Dương lau mũi, nhấp một ngụm.

A Dương nhíu mày, “Không đủ ngọt.”

“...”

Bàn tay lau nước mắt cho cô bé của Hứa Liên Nhã khựng lại.

“Mẹ, không đủ ngọt.”

“À...”

Hứa Liên Nhã cúi đầu nhìn ly trà màu nâu nhạt kia, bên trong phản chiếu hình ảnh đung đưa, tựa như thấy được một gương mặt khác, rồi mơ hồ tan biến đi.

“Đến điều này mà cũng di truyền...” Cô lẩm bẩm nói nhỏ.

Hứa Liên Nhã cho thêm một muỗng đường, khuấy xong rồi đưa cho con gái nếm thử.

“Đủ ngọt chưa?”

A Dương thỏa mãn gật đầu, “Rồi ạ.”

“Được rồi, không được uống nữa, con nít uống trà sẽ không cao được đâu.”

A Dương thèm thuồng đưa mắt nhìn theo ly trà bị đưa đi.

“Cái này gọi là trà chanh, bên ngoài bán cũng gọi là trà đá.”

Hứa Liên Nhã tìm tấm hình chai trà chanh đá trong điện thoại cho cô bé xem.

“Cái này...” A Dương cầm lấy điện thoại, Hứa Liên Nhã nói tiếp: “ Chữ “Đá” (冰) là chữ Nước (水) có hai nét chấm, biết chưa?”

A Dương gật đầu.

“Bố thích uống cái này.”

A Dương nhìn mãi vào chiếc chai đế vàng, cười vẻ ngốc nghếch.

Cô bé rất thích nghe chuyện liên quan đến bố, mới đầu Hứa Liên Nhã chỉ tùy ý nói ra, sau đó phát hiện bé con không hề quên một chi tiết nào, dần dà cũng không dám lừa bịp cô bé.

Hứa Liên Nhã chặn lại bàn tay A Dương định đưa lên ngoáy mũi, nói: “A Dương, thứ sáu chính là ngày giỗ của ông ngoại, đến thứ bảy con cũng nghỉ hè rồi, mẹ đưa con đi tìm bố có được không?”

A Dương vấp ngã một lần rồi nên không dám tùy tiện gật đầu.

“Quê bố ở Quế Lâm, con có biết Quế Lâm không?”

A Dương chỉ lên tấm ảnh chụp chung của Hứa Liên Nhã hồi còn bé với Lôi Nghị được đặt trên tủ tivi, “Núi Mũi Voi.”

“Ừ. Chúng ta đến Quế Lâm tìm bố con.”

A Dương do dự, “Mẹ lại lừa người?”

Hứa Liên Nhã nói khoác mà không hề biến sắc, “Mẹ lừa người lúc nào?”

A Dương nhỏ giọng nói: “Vừa nãy mẹ mới lừa con đấy thôi.”

“...”

Hứa Liên Nhã bấm trên điện thoại một lúc, mở một trang web ra.

“Thấy tên mẹ không? Từ phía đông Nam Ninh đến bắc Quế Lâm, đây là vé tàu đấy.”

A Dương cẩn thận kiểm tra một lúc, “Tại sao không có tên con?”

“...”

Hứa Liên Nhã khẽ cười vì sự lanh lẹn của con gái, kéo cô bé đến thước đo chiều cao ở góc phòng. Căn phòng này đã được sửa lại hai năm trước, vạch thước đo của Hứa Liên Nhã hồi nhỏ đã bị bao phủ.

“Con còn chưa đủ một mét hai, không cần mua vé. Con với cậu bắt xe bus đi là nhét tiền xu đúng không?”

A Dương suy nghĩ một hồi, yên lòng à một tiếng.

Trong chốc lát Hứa Liên Nhã không nói thêm gì nữa, sờ mái tóc mềm mại của con gái, ngẩn người uống hết ly trà kia

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.