Ánh Dương Soi Lối

Chương 74: Chương 74




Sáng sớm ngày thứ sáu, đồng hồ báo thức của Hứa Liên Nhã kêu sớm hơn so với bình thường.

“A Dương, dậy thôi.”

Ngay khi A Dương còn nhỏ, Hứa Liên Nhã đã rèn cho cô bé thói quen ngủ một mình, chỉ vào lúc nửa đêm mới đi qua kiểm tra lại chăn màn.

“A Dương, dậy đi ——” Hứa Liên Nhã đi đến vén chăn và rèm cửa của cô bé lên, A Dương nằm trong ánh nắng che mắt rên rỉ. “Tối qua chúng ta có nói hôm nay phải làm gì, con còn nhớ không?”

“... Thắp hương cho ông ngoại.”

Chỏm tóc xoăn của A Dương càng vểnh cao hơn khi thức giấc, cô bé xoa mắt, bắt đầu thay quần áo rửa mặt.

Tro cốt của Lôi Nghị vẫn được cất giữ ở nhà.

Không sai, chính xác là tro cốt. Ba năm trước, Hứa Liên Nhã đã nhận được hài cốt của ông.

Sau khi quay về Nam Ninh, Hứa Liên Nhã không hề đổi số điện thoại, cũng may nhờ vậy mà không để lỡ điện thoại của Trâu Vân Đình.

“Tiểu Nhã đấy à?”

Giọng nói mang theo vẻ dò xét, nghe có vẻ quen tai, nhưng hiển thị lại là dãy số xa lạ.

Hứa Liên Nhã cẩn thận tiếp lời: “Cho hỏi ai đấy ạ?”

“Trời ơi, là cháu thật đấy sao Tiểu Nhã.” Ở đầu dây có vẻ kích động, “Dì là dì Đình đây... Cái đó, là đồng nghiệp cũ của bố cháu... Cháu còn nhớ không?”

Giọng nói đặc trưng đã đặt tên thay dãy số điện thoại, Hứa Liên Nhã vội vã gật đầu, “Dì Đình, là cháu, là cháu đây.”

“Dì còn tưởng cháu đổi số rồi chứ, may mà không đổi.”

“Không đổi ạ.”

“Cháu còn ở bên này không?”

“Không ạ, cháu về nhà rồi, về Nam Ninh từ hai năm trước rồi.”

“Ồ...”

Sự trầm mặc sau hàn huyên chốc lát khiến người không thấy quen, Hứa Liên Nhã đang định mở miệng thì ở đầu dây cũng nói một chữ, rồi hai bên lại khiêm nhường để đối phương nói trước.

Cuối cùng vẫn là trưởng bối không khước từ, Trâu Vân Đình nói: “Tiểu Nhã, là thế này... Bố cháu... có thể đã tìm được hài cốt của bố cháu rồi, ở bên Vân Nam, cần cháu đến nhận... Cháu xem...”

Vì quan hệ đã từng có mà khiến người phụ nữ đáng tuổi mẹ Hứa Liên Nhã thiếu mất tỉnh táo trong lúc nói.

Cuộc gọi đến vào luc tháng năm, khí trời oi bức làm miệng lưỡi Hứa Liên Nhã khô khốc.

Đúng lúc A Dương vừa ngủ trưa dậy, dụi mắt đi đến lay lay Hứa Liên Nhã đang ngẩn người, “Mẹ, đi tiểu.”

Hứa Liên Nhã cũng không buồn che loa, dẫn con gái đến trên bồn cầu, kẹp điện thoại giữa má với vai.

Cho A Dương đi tiểu xong, cô mới nói câu xin lỗi đáp lại Trâu Vân Đình nãy giờ im lặng.

“Dì Đình, dì nói tiếp đi.”

“... Con của cháu cũng gọi cháu là mẹ rồi.”

Trong câu từ xen lẫn cảm khái cho năm tháng trôi qua, Hứa Liên Nhã khẽ ngẩn người.

“Vâng, hai tuổi lẻ một tháng.”

“Tốt lắm, tốt lắm.”

“Vâng.”

“Là con trai hay con gái?”

“Gái ạ.”

“Con gái cũng tốt, tri kỷ.”

Nếu đổi lại là người dì khác, có thể sẽ tám chuyện nuôi con nửa ngày với Hứa Liên Nhã, nhưng Trâu Vân Đình không có kinh nghiệm ở khoản này nên câu chuyện dừng lại, không ai dám nhắc đến người mà cả hai đều biết kia.

Hứa Liên Nhã nằm giường cứng tàu hỏa đi đêm đến Côn Minh. Sau khi sinh con, tuy cuộc sống không đến nỗi nghèo nát nhưng chất lượng thì đúng là giảm đi, nhất là cô đã đợi việc đến gần hai năm, phòng khám thú cưng này gần như là tay trắng dựng lên.

Tại ga tàu Côn Minh, Hứa Liên Nhã gặp mặt đồng nghiệp cũ của Lôi Nghị, sau đó cùng đến đồn cảnh sát nơi tìm được hài cốt.

Hứa Liên Nhã không ngờ người đến là người hơi quen.

Người kia khoảng hai lăm hai sáu tuổi, đi đến mỉm cười với cô, không gọi tên mà vào thẳng chủ đề.

“Trước kia chúng ta đã gặp nhau hai lần rồi, chị còn nhớ không?”

Hứa Liên Nhã chỉ nhớ được mỗi một lần đưa tiễn Lôi Nghị trong cuộc họp.

Diệp Trí Viễn, đối phương cho cô xem giấy chứng nhận.

“À...” Trí nhớ của Hứa Liên Nhã vẫn còn chút mơ hồ.

“Lần đầu tiên là ăn cơm ở chỗ Lương Chính.” Diệp Trí Viễn cũng tránh một cái tên nhạy cảm, “Còn nhớ Lương Chính không?”

Hứa Liên Nhã gật đầu, “Nhớ chứ.”

Diệp Trí Viễn không ôn chuyện cũ nữa, đi thẳng vào chuyện chính: “Trong đơn vị rất coi trọng đầu mối này, nên bảo tôi đến đây luôn.”

Hứa Liên Nhã với Diệp Trí Viễn ăn sáng ở gần đó xong thì nghiêng ngả trên xe trên quãng đường còn lại, lúc đến trấn nhỏ ở biên cảnh thì trời cũng đã tối.

Người đón dẫn bọn họ vào nhà khách ở gần đồn cảnh sát, vì nhân viên phụ trách đều đã tan làm nên đến ngày mai mới có thể nhận thi hài được, bèn để bọn họ tối nay được nghỉ ngơi cho khỏe.

Diệp Trí Viễn dặn cô nếu buổi tối muốn đi ra ngoài, nhất định phải gọi anh ta đi cùng. Hứa Liên Nhã đáp ừ.

Ngày hôm sau, trước khi vào nhà xác, người đón tiếp dặn bọn họ hãy chuẩn bị tâm lý xong xuôi đi đã. Hẳn câu này là cố ý nói với Hứa Liên Nhã.

Đã ba năm trôi qua, thi thể đã hóa thành bộ xương trắng, quần áo rách tả tơi. Hốc mắt đen ngòm như ẩn giấu luồng oán khí.

Cho dù đã chuẩn bị xong tâm lý đây là bố cô, nhưng Hứa Liên Nhã vẫn không khỏi buồn nôn, lập tức đưa tay bịt miệng.

Người đón tiếp cũng hiểu được phần nào, trực tiếp đề nghị làm giám định DNA.

Điều kiện ở thị trấn nhỏ có hạn, nên phải đến thành phố làm. Trong suốt hành trình luôn có Diệp Trí Viễn đi cùng.

Chờ kết quả mấy cả thảy năm ngày, dài dằng dặc lại nóng lòng.

“Cậu cảm thấy sẽ đúng à?” Hứa Liên Nhã hỏi Diệp Trí Viễn.

Diệp Trí Viễn gần như không chút do dự, “Ừm.”

“... Vì sao lại khẳng định như thế?”

Diệp Trí Viễn nhếch miệng, “Nguồn tin đáng tin cậy.”

Nghe giống như bí mật nội bộ, thế là Hứa Liên Nhã cũng không hỏi kỹ nữa.

Kết quả được đưa đến, chứng thực nhận định của Diệp Trí Viễn là đúng.

Cho dù đã trôi qua lâu như thế rồi, nhưng vẫn như có xô nước đá trút thẳng xuống đầu Hứa Liên Nhã, toàn thân lạnh như băng.

“Nơi phát hiện ra hài cốt cách vách núi ngã xuống hai cây số, chúng tôi đoán sau khi cảnh sát Lôi trúng đạn rơi xuống vách núi thì vẫn còn sống, hơn nữa còn đi được một chặng đường. Cô cũng biết đấy, người giống như chú ấy đều không thể nằm tại chỗ chờ chết được, bởi vì không biết chờ đến là cứu binh hay kẻ thù, nên chỉ có thể tự mình cứu lấy mình.” Cảnh sát xử lý vụ án cũng tham gia tìm kiếm cứu nạn năm đó, “Đáng tiếc, rừng sâu núi thẳm, rất dễ lạc đường...”

Hứa Liên Nhã nửa tỉnh nửa mê nghe nói.

“Trên người bố tôi... có để lại thứ gì không?”

“À à ——” Anh cảnh sát vỗ đầu một cái, “Có một chiếc điện thoại.”

Cảnh sát lại đưa bọn họ đến phòng vật chứng, lấy ra một chiếc điện thoại Nokia đen trắng.

“Đã không còn dùng được nữa rồi, đồng nghiệp bên khoa kỹ thuật ở thành phố đã khôi phục lại phần số liệu, phát hiện trong hộp tin nhắn có một bản nháp chưa gửi đi.”

Một cảnh sát khác đưa cho bọn họ một tờ giấy in.

Có lẽ Lôi Nghị vốn không hy vọng gì sẽ có người phát hiện ra, nên tin nhắn chỉ thưa thớt vài chữ...

1, Chăm sóc tốt con bé

2, Cậu ấy là người tốt

3, Rất xin lỗi

“Chỉ là không biết muốn gửi cho ai...”

Hứa Liên Nhã cầm lấy tờ giấy mà tay cứ run lên.

“Có thể tôi biết...”

Diệp Trí Viễn cùng cảnh sát đồng thanh hỏi: “Ai?”

Nhưng không đợi được câu trả lời.

Hài cốt của Lôi Nghị được hỏa táng ngay tại chỗ, Hứa Liên Nhã và Diệp Trí Viễn lần nữa quay về.

Hứa Liên Nhã càng im lặng hơn so với trước.

Bọn họ sẽ chia tay nhau ở ga tàu.

Hứa Liên Nhã nhận điện thoại trong nhà, là con gái gọi đến. Cô đứng cách xa Diệp Trí Viễn, ôm trong ngực hộp tro cốt.

Đây là lần đầu tiên cô rời khỏi con gái lâu như thế, cô bé ở bên đầu dây tủi thân càng khóc lớn hơn. Hứa Liên Nhã kiên nhẫn dỗ con, mẹ cũng sắp về đến nhà rồi. Trên mặt cô là nụ cười hiền dịu của một người mẹ, chỉ một cái nhìn đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc, khiến người ta hâm mộ lẫn ghen tỵ.

Tàu của Diệp Trí Viễn đến sớm hơn Hứa Liên Nhã, anh ta bèn tạm biệt trước.

Đi được năm sáu mét lại rảo bước lớn chạy về.

“Quên thứ gì à?” Hứa Liên Nhã vội hỏi.

Diệp Trí Viễn hít sâu một hơi, nhìn như học sinh đang chuẩn bị phản bác lại giáo viên.

“Chị... chị có còn nhớ anh Dương không?” Đột nhiên xuất hiện, rồi lại hỏi một câu không hề có xưng hô làm như đang chất vấn.

Hứa Liên Nhã phản ứng chậm, giọng Diệp Trí Viễn càng dồn dập: “Triệu Tấn Dương, chị còn nhớ anh ấy không?”

Đã lâu lắm rồi mới nghe thấy người nhắc đến cái tên này, Hứa Liên Nhã chấn động không khác gì nghe tin tử của Lôi Nghị.

“Tôi nhớ, dĩ nhiên tôi nhớ...”

Cô trả lời y hệt người già lẩm bẩm đầu óc không linh hoạt.

“Hài cốt của lão đại là do anh Dương tìm về.”

Hứa Liên Nhã còn chưa kịp định thần lại từ cơn chấn động ban nãy thì lại kinh hãi thêm lần nữa.

“Không phải tình cờ mà phát hiện ra, là anh ấy vẫn luôn tìm kiếm.”

Hứa Liên Nhã cắn môi.

“A Dương.. Anh ấy có khỏe không?”

“Tôi cũng không biết... Cứ coi như khỏe đi, vẫn còn sống.” Diệp Trí Viễn nói, “Anh ấy cứ ở mãi bên này, cũng gần ba năm tôi chưa gặp anh ấy rồi, cũng không nhận được tin tức gì của anh ấy.”

“Còn sống là tốt... còn sống là tốt rồi...”

Cánh môi Diệp Trí Viễn run run, có lẽ đang cố tìm một cách gọi thích hợp, để giọng nói không khiến người khác tổn thương.

“Tôi biết mình không có tư cách gì, nhưng dẫu sao chị cũng đã từng là chị dâu của bọn tôi, tôi... tôi hy vọng chị không quên anh Dương, anh Dương có nỗi khổ của mình, nếu đến chị cũng quên anh ấy, coi như anh Dương uổng công rồi...”

“Tôi không quên.” Hứa Liên Nhã nói, “Tôi sẽ không quên anh ấy, cậu yên tâm, cho dù lâu bao nhiêu cũng sẽ không.”

Diệp Trí Viễn gật đầu.

“Cám ơn chị.”

Ga tàu vang lên tiếng nhắc nhở lên tàu, bỗng Diệp Trí Viễn đứng tư thế nghiêm, đưa tay làm động tác chào đúng tiêu chuẩn với cô, rồi xoay người chạy chậm hòa vào dòng người.

Hứa Liên Nhã ngồi xuống ghế, vuốt tóc mái hơi rối, có cảm giác mất sức trước nay chưa từng có.

Đôi mắt vô hồn một lúc lâu, cho đến khi một cây nạng xuất hiện trong tầm mắt.

Là một người đàn ông chống nạng.

Hứa Liên Nhã vội ôm lấy hành lý nhường chỗ.

“Chị... chị dâu?”

Người đàn ông hồ nghi mở miệng.

Hứa Liên Nhã ngước mắt lên nhìn chằm chằm, cho đến tận lúc có một cô gái trẻ tuổi đẩy vali đi đến bên cạnh anh ta thì vẫn không tin nổi.

“Lương Chính?”

“Trời, là tôi đây.” Lương Chính cười, “Thấy chị lâu lắm rồi, nhưng vẫn không dám tin.”

“Ừ.”

“Chị ở bên này à?”

“Có chút chuyện nên đến đây.”

Ánh mắt của Hứa Liên Nhã chuyển sang cô gái đang đỡ anh ta.

“À, đây là...” Lương Chính sực nhớ giới thiệu.

“Phương Gia Gia.” Cô gái trẻ tự mình nói, “Em là vợ anh ấy, bọn em đến đi hưởng tuần trăng mật, mới từ Lệ Giang về.” Vừa nói cô nàng vừa khoe chiếc nhẫn trên tay.

Đó không phải là chiếc nhẫn kim cương gì lóa mắt, thậm chí chỉ là chiếc nhẫn tròn đơn giản. Nhưng nét hạnh phúc trên mặt Phương Gia Gia còn chói lòa hơn cả nhẫn kim cương.

Lương Chính đỏ bừng hai tai, ngượng nghịu nói: “Trước kia còn từng ăn cơm với nhau, có thể chị không nhớ.”

“Có chút ấn tượng...”

Hứa Liên Nhã vẫn còn nhớ mang máng lần ăn cơm đó có một cô bé nói thích Lương Chính, mặc kệ chỗ khuyết tật trên người anh ta, còn bị Thẩm Băng Khê giáo huấn một phen.

“Em vẫn còn nhớ chị, chị Nhã.” Phương Gia Gia khéo ăn khéo nói.

Hứa Liên Nhã cười, cảm khái bảo: “Hai người cũng đã kết hôn rồi.”

“Đúng thế.” Người tiếp lời là Phương Gia Gia, “Em vừa tốt nghiệp liền ép anh ấy kết hôn.”

Lương Chính: “...”

Lương Chính quya sang Hứa Liên Nhã, “Chị dâu, chị còn làm ở bên kia à?”

Bỗng Phương Gia Gia nhéo lấy tay Lương Chính, Lương Chính chậm hiểu còn trừng lại cô nàng.

Hứa Liên Nhã cười cho qua, “Không, về quê lâu lắm rồi, ở Nam Ninh.”

“À...”

Đến lượt tàu của Hứa Liên Nhã sắp lăn bánh, Phương Gia Gia gấp gáp lôi một tờ danh thiếp từ trong ví tiền ra, cầm hai tay đưa cho Hứa Liên Nhã.

“Chị, bọn em có mở một căn nhà nghỉ ở bờ biển, nếu chị rảnh đến đây thì nhất định phải tới tìm bọn em chơi đấy.”

Hứa Liên Nhã nhìn địa chỉ, bật thốt: “Chị cũng đã từng đến thôn này rồi...”

“Lúc chị đi chắc còn chưa mở rộng đâu.”

“Ừ...” Hứa Liên Nhã hoài niệm, “Chỉ là một thôn cá nhỏ.”

“Hai năm qua chính phủ mới thực sự bắt đầu khai phá, dù sao cũng là thôn ven biển duy nhất trong thành phố, nghe nói muốn tạo thành đảo Cổ Lãng thứ hai đấy. Bọn em đi chuyến này cũng coi như lấy kinh nghiệm.”

“Được.”

Hứa Liên Nhã đã đi xa mà vẫn còn nghe thấy tiếng Phương Gia Gia quở trách Lương Chính.

“Còn gọi “chị dâu” gì nữa, đã chia tay bao nhiêu năm anh còn nhắc đến làm gì, muốn chết à.”

Hứa Liên Nhã bất đắc dĩ cười, nụ cười để lòng lạnh đi một cách khó hiểu.

Có phải người kia muốn biến thành Lương Chính hay Lôi Nghị thứ hai mới chịu quay đầu không.

***

A Dương khá tò mò với chiếc hộp nhỏ mà Hứa Liên Nhã ôm về, có lần thậm chí còn suýt làm đổ hộp, dọa Hứa Liên Nhã sợ đến mức hồn xiêu phách lạc.

Hứa Đồng đề nghị dựng mộ cho Lôi Nghị, Hứa Liên Nhã suy nghĩ rồi vẫn không đồng ý, dĩ nhiên cô còn chưa quên trận hỏa hoạn thiêu hủy mọi thứ của mấy năm trước.

Cuối cùng Hứa Liên Nhã sắm một chiếc giá đựng tro cốt, treo trong phòng khách.

Hai năm trước, A Dương luôn không tập trung vào ngày giỗ của ông ngoại, chỉ chắp hai tay lại một lúc như đùa bỡn rồi xong chuyện.

Sau đó Hứa Liên Nhã bảo cô bé cầu xin ông ngoại phù hộ cho mình cao lớn như ước sinh nhật, lúc này cô bé mới chịu yên ổn.

Lúc cắm hương vào, Hứa Liên Nhã hỏi cô bé đã cầu xin điều gì.

A Dương ngại ngùng cười, “Xin ông ngoại để con nhanh chóng được gặp bố.”

Hứa Liên Nhã: “...”

Cô cố làm ra vẻ không vui, “Cả ngày chỉ biết nhớ bố con, thế mẹ thì sao?”

A Dương đảo mắt, giang hai tay ra, giống như vươn vai mà cũng như cất cánh, “Để ông ngoại phù hộ cho mẹ với bố, còn cả A Dương ở bên nhau!” Rồi đột nhiên ôm lấy hai chân Hứa Liên Nhã, ngẩng đầu cười hì hì nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.