Anh Có Quyền Giữ Im Lặng

Chương 2: Chương 2: Chương 1.2




Tháng trước, lúc tôi làm việc ở trường chưa được nửa năm, một người trợ lý họ Đông của nhà họ Úc đã ra mặt, ôn hòa trịnh trọng đưa ra một giao dịch với tôi: họ cung cấp cho mẹ tôi một quả thận phù hợp, cũng đồng ý gánh hết tất cả mọi chi phí phẫu thuật phát sinh, còn tôi, trong thời gian nhanh nhất, phải gả cho con trai của chủ tịch -- Úc An Thừa.

Trong khoảnh khắc đó ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi là: thì ra là, cuối cùng là, vẫn là phải trả.

Tôi không biết đây là một kế hoạch đã được cân nhắc tính toán lập ra từ trước, hay chỉ là một quyết định chớp nhoáng xem người ta như cỏ rác, tôi chỉ cảm thấy rõ ràng một chuyện, chút lòng biết ơn và áy náy còn sót lại mà tôi dành cho thế giới này, giống như ánh nến chập chờn bị dập tắt bởi cơn gió lạnh lẽo.

Tôi suy nghĩ ba ngày, lúc bản báo cáo bệnh tình nguy kịch của mẹ tôi lại được nhét vào tay tôi một lần nữa, tôi đã đứt khoát đưa ra lựa chọn.

Kết quả của việc lựa chọn chính là tôi không có lựa chọn nào khác.

“Úc An Thừa?” Phạm Kiến dừng kéo lại trầm ngâm, “Các cậu từng gặp nhau à?”

Tôi hít vào một hơi: “Chưa từng gặp qua.”

“Người này chắc chắn có vấn đề, cậu không cảm thấy vậy à?”

Đối với người sắp trở thành chồng mình, tôi không nhiệt tình, cũng không có can đảm để đi tìm hiểu.

Tôi chỉ biết rõ, nếu như anh ta là một người bình thường không hề khiếm khuyết chỗ nào, thì giao dịch này mới đúng là vô cùng hoang đường.

“Mình đã ký thỏa thuận, có vấn đề hay không thì khác nhau sao?”

“Thỏa thuận?”

Tôi nói ra trôi chảy lưu loát giống như học thuộc lòng bảng cửu chương: không được hủy hôn, không được đơn phương đề nghị ly hôn, không có bất cứ quyền lợi gì về việc nắm giữ tài sản, không được thừa kế tài sản. . . . . . Thậm chí, sau khi kết hôn không được ra khỏi nhà quá ba ngày, không được ở bên cạnh bất kỳ người đàn ông trưởng thành nào một mình trong khoảng thời gian quá lâu. . . . . .

Giọng Phạm Kiến bỗng dưng kích động: “Cậu muốn hủy hoại cuộc đời mình à! Bây giờ vợ của Úc Quảng Đình cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, có một cặp song thai long phụng mới lên tiểu học, chỉ nghe nói người vợ đầu của ông ta đã mất sớm, chưa từng nghe qua ông ta còn có một người con trai đến tuổi kết hôn. Người con trai này tuyệt đối có vấn đề! Tàn tật, hay kém trí? Nếu là một tên biến thái hay cuồng ngược đãi, vậy cậu còn muốn giao dịch sao? Mau chóng xé bỏ cái bản thỏa thuận chó má chết tiệt đó đi!”

“Không thể đổi ý! Nếu đổi ý, bọn họ có quyền thu hồi quả thận lại.” Nói đến đây tôi mới phát giác răng môi mình đã lạnh đi, “Hơn nữa, công việc của mình chắc cũng là do họ ban tặng.”

Phạm Kiến cố gắng hạ thấp giọng: “Con mẹ nó thật sự không còn cách nào khác sao?”

Tôi lắc đầu: “Thận của mình và mẹ không tương thích, bây giờ tỷ lệ cung cầu thận nguyên là một và năm trăm, mình đã từng “treo” thận của mình lên internet để trao đổi một quả thận nguyên phù hợp với mẹ mình, nhưng không có ai giúp. Nếu không phẫu thuật, mẹ mình sống không quá nửa năm.”

Phạm Kiến cầm một dúm tóc cắt cả buổi không xong, đột nhiên ném kéo xuống đất: “Con mẹ nó!”

Tôi rất bình tĩnh, dùng giọng điệu đùa giỡn: “Yên tâm đi, bọn họ cần chính là người của mình, không phải mạng của mình, nếu thật sự bị uy hiếp đến tính mạng, mình sẽ cung cấp bằng chứng cho tòa án nhờ pháp luật bảo vệ.”

Phạm Kiến túm lấy một lọn tóc trên đỉnh đầu tôi, quấn vào ngón tay vài vòng rồi lại buông xuống: “Tân Nghiên, mình nhớ lúc cậu học đại học, hình như có nghe cậu nói, cậu có yêu một người?”

Trước mắt hiện lên một bóng dáng cao lớn vừa mơ hồ vừa rõ ràng, bộ võ phục Judo hừng hực khí thế anh hùng, quăng đối thủ xinh đẹp ra sau vai, vung cánh tay đầy kiêu ngạo gào thét lên với tôi.

Tôi cúi xuống nhặt cây kéo lên, tóc trên đỉnh đầu rơi rớt trên mặt tôi, đâm vào mắt, thật đau xót.

Tôi dụi mắt, ngẩng đầu mỉm cười: “Chắc là cậu nghe nhầm rồi, trong lòng mình sớm đã không còn cái chữ yêu đương này.”

Lúc rạng sáng mưa đã tạnh, nhưng sắc trời vẫn âm u.

Đúng một giờ chiều tôi nhận được điện thoại, là giọng của trợ lý Đông, điềm tĩnh mà lễ độ: “Cô Tân, xe đã đến gần ký túc xá của cô, cô có thể xuống rồi.”

Tôi đi xuống lầu, thấy một chiếc xe hơi màu đen có rèm che nghiêm trang đang từ từ chạy tới, vững vàng dừng bên cạnh bồn hoa.

Cánh cửa chỗ ghế lái phụ mở ra, một người đàn ông trung niên mặc tây trang sậm màu bước xuống xe.

Ông ấy nhanh chóng bước đến tiếp đón tôi: “Cô Tân mời bên này.”

Chỉ vài bước là đến, lễ nghi phép tắc chu đáo quá lại có hơi dư thừa.

Ông ấy cung kính đi bên cạnh tôi giống như đang hộ tống vậy, lại nói thêm một câu: “An Thừa đang ở trong xe.”

Theo bản năng tôi hơi dừng lại một chút.

Trên cửa sổ xe vẫn còn lấm tấm vài giọt mưa đêm qua, vài tia sáng chiếu xuống mấy nhánh cây đìu hiu, còn lại là một mảng sẫm màu.

Cửa xe bị kéo ra: “Cô Tân, mời.”

Tôi vừa định nhấc chân thì một bóng dáng màu trắng lướt qua nhanh như cơn gió, bỗng nhiên cánh tay bị nắm chặt đến phát đau.

Là một người phụ nữ, mặc một cái váy ngủ thun màu trắng nhăn nhúm, đi chân trần, đầu tóc bù xù, giống như vừa mới bước xuống giường.

“Tân Nghiên, mình biết lúc trước là mình không đúng, cậu bỏ qua cho mình đi, xin cậu bỏ qua cho mình đi.”

Tôi bị giật mình, theo bản năng hất tay giãy ra, cô ấy lại nắm chặt hơn.

Trợ lý Đông ở bên cạnh cũng sững sờ một lúc, sau đó bước đến giúp tôi gỡ tay cô gái kia ra, cô ấy vùng ra, hét ầm lên: “Van xin cậu, buông tha cho Nhạc Xuyên đi --”

Tôi lảo đảo lùi về sau mấy bước, thấy rõ khuôn mặt của cô ấy.

Tạ Vũ Nam, cô bạn tốt nhất của tôi lúc học đại học, hoàn cảnh gia đình rất khá, lại thường cùng tôi trốn tiết đến ăn thịt xiên nướng vài tệ ở cái quán nhỏ bên ngoài khu ký túc xá, bọn tôi và nhóm người mẫu hay ra vẻ lả lơi đưa tình, thu hút sự chú ý của đám nam sinh trong lớp Judo đối diện quán ăn.

Nhưng còn chưa tốt nghiệp đại học, đột nhiên cô ấy lại nghỉ học, sau đó gả cho Nhạc Xuyên -- người mà tôi đã từng yêu.

Bây giờ sắc mặt của cô ấy trắng bệch, cơ thể mập mạp và lõng bõng, giống như bánh bao lên men quá độ, đôi mắt và chóp mũi lại đỏ hồng một cách buồn cười.

“Cô Tân, có cần báo cảnh sát không?” Tài xế đã bước xuống xe, từ phía sau lưng túm chặt Tạ Vũ Nam lại, trợ lý Đông đang cầm điện thoại di động hỏi tôi.

“Không cần đâu, xin lỗi, có lẽ sẽ chậm trễ một chút.”

Tôi không kịp giải thích thêm, bước đến bảo tài xế buông tay, cố gắng giữ bình tĩnh khi đối mặt với cô bạn tinh thần đang kích động kia:

“Có chuyện gì thì hôm khác nói, bây giờ tôi có chút chuyện.”

Vừa được thả ra là cô ấy lập tức nhào tới nắm chặt tay của tôi: “Tân Nghiên, mình biết rất rõ, cậu vẫn luôn oán trách mình, nhưng mà bây giờ mình và Nhạc Xuyên cũng đã có con rồi, cậu hãy buông tha cho bọn mình đi!”

Tôi nhìn sang chiếc xe màu đen kia, cửa xe mở ra, người trong xe cũng không bước ra ngoài.

Tôi cố gắng đè nén: “Làm ơn buông tay! Bây giờ tôi có việc rất quan trọng!”

Cô ấy gần như trở nên đanh đá: “Cô nói đi, rốt cuộc cô vẫn không buông tha hả --”

Thật là tai bay vạ gió! Tôi tức giận nhưng vẫn phải hạ thấp giọng: “Cái gì buông tha hay không buông tha! Phiền cô đừng nói tới mấy chuyện xa xưa đó! Tôi đã sớm quên anh ta sạch sẽ rồi!”

Cô ấy lại nhất quyết không buông tha: “Nhất định là các người vẫn còn qua lại! Ở bên cạnh tôi lúc nào anh ấy cũng giống như kẻ mộng du vậy! Sau khi kết hôn anh ấy chạm vào tôi không được mấy lần! Tôi mang thai anh ấy vẫn muốn đi công tác nước ngoài, tại sao chứ? Bởi vì từ trước đến giờ cô không có buông tha cho anh ấy, cô hận tôi! Cô oán hận tôi!”

Tôi thật sự nổi giận, túm lấy cô ấy rồi kéo đến một thân cây cách đó không xa: “Tạ Vũ Nam, tôi nói rõ điều này cho cô biết: tôi và Nhạc Xuyên, từ lúc anh ta không cần tôi thì đã không còn một chút quan hệ nào nữa, chuyện khuê phòng của các người tôi không có hứng thú muốn biết, còn nữa tôi hoàn toàn không có tiền bạc của cải hay tinh thần thể lực gì đó mà ra nước ngoài vụng trộm với anh ta! Anh ta đi đâu cô nên về hỏi ba cô, nếu anh ta đã dấn thân vào công ty của gia đình cô thì đi công tác ở đâu không phải đều là do ba cô điều khiển sao?! Là tự cô không có bản lãnh trông chừng người đàn ông của mình, không nên tùy tiện tính lên đầu người khác.”

“Nói láo. . . . . Anh ấy đang trốn tránh tôi, tôi nhìn ra được. . . . .” Cô ấy giống như bị giáng xuống một gậy vậy, trở nên thất thần lẩm bẩm: “Anh ấy không quên được cô, các người vẫn lén lút qua lại sau lưng tôi, một ngày nào đó anh ấy sẽ không cần tôi nữa, đứa bé, đứa bé của tôi còn chưa đầy tháng. . . . .”

Lúc này tôi mới chú ý đến ngực cô ấy đã to ra, vạt váy ngủ bằng thun không quá dày ở phía trước đã bị thấm một vệt chất lỏng.

Trong phút chốc tôi vô cùng kinh sợ, cởi áo khoác ra bọc trước ngực cô ấy: “Tạ Vũ Nam, cô có đem theo điện thoại di động không, mau gọi người nhà của cô tới đón, ngoài trời lạnh như thế, bộ dạng này của cô coi chừng bị nhiễm bệnh đó!”

Đột nhiên cô ấy lại nắm lấy hai cánh tay tôi, giống như gọng kìm kẹp chặt lấy tôi, trợn to đôi mắt nhìn tôi đầy mong đợi: “Cô sẽ rời khỏi anh ấy, đúng không, cô sẽ buông tha cho anh ấy trở lại bên cạnh tôi chứ? Tôi không thể rời xa anh ấy, tôi không thể không có anh ấy được. . . . .”

Tôi thật sự không chịu đựng nổi sự hỗn loạn này: “Cô đừng làm chuyện điên rồ, tôi buông tha anh ta thế nào đây, tôi vốn không có gặp lại anh ta mà!”

Cô ấy sững sờ dừng lại một lát, bỗng nhiên hung hăng đẩy tôi ra, tôi đứng không vững suýt chút nữa ngã trên đất, từ phía sau trợ lý Đông đỡ lấy tôi.

Trong khoảnh khắc tôi nghiêng người, dư quang khóe mắt lướt đến chiếc xe hơi màu đen có rèm che kia.

Bên cạnh xe có thêm một bóng dáng cao gầy, lẳng lặng đứng đó, không nhúc nhích giống như một cái bóng.

Còn chưa kịp nhìn kỹ, đã nghe thấy tiếng khẽ kinh ngạc của trợ lý Đông, quay đầu lại thấy trên tay Tạ Vũ Nam đang cầm một con dao gọt trái cây sáng loáng.

Cô ấy đặt con dao trên cổ tay, nước mắt nước mũi đều chảy xuống: “Nếu như cô không chịu rời khỏi anh ấy, tôi sẽ lập tức chết trước mặt cô, tôi chết rồi, hai người các người vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện ở bên nhau!”

Quả thật tôi rất tức giận, nhưng càng hoảng sợ hơn, tinh thần cô ấy rõ ràng có vấn đề, thật sự không thể tưởng tượng được tiếp sau đó sẽ làm gì.

Trợ lý Đông nhẹ giọng nhắc nhở bên tay tôi: “Bảo vệ đang đến, ổn định cô ấy trước đã.”

Đang là giờ lên lớp, ký túc xá trường học lại là nơi yên tĩnh, ít có ai lui tới, tôi thấy phía sau cô ấy có hai người đàn ông mặc đồng phục đang từ từ tiến gần đến.

Tôi thận trọng giữ yên vị trí, lạnh lùng cười với cô ấy: “Tạ Vũ Nam, chết như vậy cô không cảm thấy oan uổng sao? Bởi vì bản thân cô suy đoán vô căn cứ, mơ mơ hồ hồ rồi đánh mất tính mạng, hơn nữa chết rồi mà còn bị người ta chê cười cô quá đa nghi nghi kỵ ghen tỵ! Cô muốn chúng tôi áy náy cả đời à? Tôi cho cô biết, người đàn ông của cô tuyệt đối sẽ không chết vì cô đâu, tôi lại càng không hổ thẹn với lương tâm, tôi vẫn sẽ ăn ngon ngủ ngon tiếp tục sống như bình thường, chỉ có ba mẹ của cô, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đến chết cũnng phải sống trong đau khổ, với lại con cô còn chưa đầy tháng, đến lúc đó mẹ kế ác độc sẽ tới bắt nó đi!”

Tay của cô ấy đang run rẩy, lưỡi dao run run nên ngày càng cách xa cổ tay.

Tôi tiến lên một bước: “Có điều, tôi thật sự rất khâm phục cô, muốn chết là có thể buông bỏ tất cả để đi tìm cái chết, chết rồi thì đơn giản thôi, xong xuôi hết mọi chuyện, nếu tôi là cô thì đã sớm chết từ lâu rồi. Khó khăn nhất là tiếp tục sống, mà tôi thì rất sợ chết, mặc kệ cái thế giới này có quá sức chịu đựng thế nào đi nữa, tôi vẫn cố gắng hết sức tiếp tục sống, cô cắt đi, tôi lại muốn nhìn, có thể dứt khoát kiên quyết tìm đến cái chết như vậy, rốt cuộc là có bao nhiêu nhẹ nhàng vui sướng chứ!”

Cô ấy gào khóc, tay cũng buông thõng xuống: “Tân Nghiên, mình biết lúc trước mình không nên giậu đổ bìm leo, nhưng mình cũng đã yêu anh ấy từ lâu rồi, mình thật sự rất yêu anh ấy mà. . . . .”

Tôi cười lạnh: “Cô yêu anh ta, cô cũng đã sinh con cho anh ta, sao cô còn muốn tìm đến cái chết! Chết rồi thì không còn gì nữa, nếu là tôi, chỉ cần trên đời này vẫn còn có cái gì đó để cho tôi nhớ thương, tôi tuyệt đối sẽ không tìm đến cái chết!”

Cô ấy khóc đến lạc giọng, đổ sụp té ngã trên mặt đất.

Hai bảo vệ nhanh chóng đoạt lấy con dao, một người túm lấy cô ấy từ phía sau, cách đó không xa, xe cảnh sát đang hú còi chạy đến.

Tôi đi đến trước mặt cô ấy, giống như đang đối mặt với một bãi bùn lầy: “Chuyện trước đây, tôi đã quên hết rồi, phiền cô đừng gợi cho tôi nhớ đến sự tồn tại của các người!”

Cô ấy vẫn tiếp tục gào khóc, tôi không quay đầu lại, nhưng mà đi được vài bước mới phát hiện cả người mất thăng bằng trước mắt quay cuồng, phải dừng lại hít thở thật sâu.

Trợ lý Đông trầm tĩnh lập tức đuổi theo, giọng nói vẫn không thay đổi:

“Cô Tân, cô có cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng một chút không?”

Quần áo của tôi xốc xếch, đầu tóc thì rối tung, trên tay còn có vết trầy xước, nhưng mà tôi chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh, sớm muộn gì cũng phải tiến hành, huống chi giải quyết chuyện hôn sự càng nhanh thì ca phẫu thuật của mẹ tôi cũng có thể tiến hành ngay lập tức.

“Không cần đâu.” Tôi dùng tốc độ nhanh nhất tỉ mỉ chỉnh sửa lại quần áo tóc tai của mình, cố gắng phủi phủi kéo kéo mấy nếp nhăn trên quần áo, sau đó ưỡn thẳng lưng nói: “Được rồi.”

Chiếc xe hơi màu đen sáng bóng lạnh lẽo, bóng dáng ở bên cạnh xe vẫn không nhúc nhích, chỉ chờ tôi tiến gần đến đó.

Tôi có thể cảm nhận được trên người anh tỏa ra sự trong trẻo lạnh lùng và xa cách, giống như đang lạnh lùng thích thú, nhưng hoàn toàn không quan tâm đến chuyện tóm lấy, chỉ đứng nhìn con mồi tự đưa mình tới cửa nhưng lại làm mất quá nhiều thời gian.

Cũng may dù sao cũng là sự trao đổi công bằng, không cần phải xu nịnh lấy lòng, tôi cũng không hề cảm thấy lo lắng.

Tôi bình thản đi đến trước mặt anh, nhưng đột nhiên không kìm được nhịp tim lại đập dồn dập.

Ngoại trừ sắc mặt nhợt nhạt hơn người bình thường, sắc môi cũng sẫm màu hơn người bình thường một chút, vừa nhìn qua thì anh thật sự rất bình thường.

Anh không mặc âu phục, chỉ mặc áo thun đơn giản và quần tối màu, có lẽ cũng không cao lắm, nhưng bởi vì gầy óm nên mới thấy cao hơn bình thường.

Mà ánh mắt anh nhìn tôi, cũng không phải cao cao tại thượng như trong tưởng tượng, mà có một sự kỳ lạ khó nói ra được, giống như bóng cây đan xen giữa rừng rậm u ám, mờ mịt trong sương mù rồi lại lộ ra quang cảnh tuyệt đẹp.

Ánh mắt như vậy, đường nét thanh tú trên khuôn mặt anh, quả thật làm cho anh có vẻ không hề tầm thường.

Tôi chỉ hơi sửng sờ một chút, nhưng tỉnh táo lại ngay lập tức.

Người như vậy, sao lại chấp nhận một cuộc hôn nhân áp đặt như thế này, như thế thì vấn đề tôi lo lắng đã được giải đáp rõ ràng rồi.

Huống chi bây giờ tôi cũng không có thời gian để lo lắng.

“Xin chào, tôi là Tân Nghiên.”

Tôi vươn tay ra, bày ra nụ cười đúng mực.

Giống như là bị quấy rầy, ánh mắt của anh nhanh chóng rời khỏi mặt tôi, liếc mắt nhìn sang nơi khác rồi mới chuyển lại, nhưng lại từ từ rơi xuống bàn tay tôi.

Sống lưng tôi đột nhiên căng lên: trên mu bàn tay kia có mấy vết dao cắt, vết sâu nhất vẫn còn đang rướm máu, gần gan bàn tay, có một vết sẹo cũ màu nâu không thể nào che giấu được.

Ánh mắt của anh không di chuyển cứ bình tĩnh dừng lại ở đó, nhưng cơ thể bắt đầu run nhẹ.

“An Thừa, không có sao chứ.” Giọng nói của trợ lý Đông hết sức thận trọng.

Hình như Úc An Thừa định ngẩng đầu lên, nhưng đột nhiên nắm chặt lồng ngực, chao đảo rồi lặng lẽ ngã xuống.

~Hết chương 1~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.