Anh Bán Cám Lợn

Chương 8: Chương 8: Khi phu nhân ra tay




11 giờ sáng, NM Group

-“Cô chủ tới ạ!”

-“Biến!”

-“Dạ, cậu đang họp ạ…”

-“Họp hành quái gì?”

-“Trương Quốc Hùng, tên biến thái kia, ra đây cho tôi!”

-“…”

-“Mau vác cái mặt thối của anh ra đây!”

Nàng cửa ầm ầm, tổng giám đốc NM Group đành phải dừng cuộc họp. Các lão thành đi về hết, anh trai ngồi ghế chính diện, nhìn nàng cười mỉm.

-“Rồng lại tới thăm tôm à?”

-“Của nợ, anh chết đi cho tôi!”

Nàng mắng, mà anh ta vẫn cười. Anh ta luôn nhơn nhơn vô duyên như vậy đó!

-“Thế nào? Hắn rất giận hả? Hắn chắc kinh lắm, từ giờ chắc hãi luôn, cho tiền cũng không thèm em đó…haha…”

-“Trương Quốc Hùng…tôi giết anh!”

-“Giết tôi thì hắn cũng không yêu em…”

Nàng nghe vậy, bật khóc. Anh trai nàng đành phải dỗ dành.

-“Em suy nghĩ kĩ đi, giữa hai người đâu có tình yêu?”

-“Vớ vẩn, anh ấy suýt mất mạng vì tôi…sao lại không có tình yêu? Tất cả, tất cả là tại anh phá hoại, khốn nạn…”

Trương Quốc Hùng cười như lợn nái được mùa, em gái à, đanh đá cá cày, không ngờ em cũng có ngày này? Bị nó lừa cho mà không biết?

Đành làm anh hùng cứu thế vậy. Anh sai lái xe, đưa em gái tới chỗ cần phải tới.

….

Ba mươi phút sau.

Trương Mỹ Ái Như đứng như trời chồng tại trường sân khấu điện ảnh. Kia chẳng phải là kẻ bắt cóc cô sao? Cả mấy anh công an tốt bụng nữa?

Sao tội phạm lại khoác vai cảnh sát thế này?

Điện thoại reo.

-“Nào em gái xinh đẹp, đã biết mình bị chơi một vố đau như nào chưa?”

-“Anh…lừa tôi…tôi không tin…”

-“Hoàng Thế Lân, bỉ ổi thủ đoạn ai mà không biết? Có em là ngây thơ thôi…mà cũng không biết em ngu hay ngây thơ nữa?”

-“Anh ấy chẳng có lý gì mà làm vậy cả…”

-“Hắn thích trêu đùa em…mà cũng có thể, là do bà hắn ép…”

Chưa bao giờ nàng thấy sôi máu như hôm nay, điện thoại không thương tiếc bị ném nát tan. Suýt nữa thì nàng cũng lao vào đập cho mấy thằng diễn viên chưa nổi kia một trận.

Dám lừa tỉnh gạt cảm của bà mày, chó chết!

Nhưng không!!! No! No! No! No! No!

Nàng là ai?

Nàng họ Trương.

Nàng là cháu gái Trương Đại Phước!

Hắn biết thuê diễn viên, hắn diễn giỏi, tưởng nàng không biết diễn chắc? Liệu hắn có nhớ, ngày đi học nàng từng được giải nhất cuộc thi văn nghệ với vở kịch độc diễn không nhỉ?

Hoàng Thế Lân! Phân Lân cấp cao, Nho Mỹ ta đến đây!

…..

2h chiều, CL Group, phòng chủ tịch.

Hoàng Thế Lân nhấn máy ghi âm, rồi thong thả gọi cho bà yêu quý.

-“Bà nội à, đợt trước nội bảo con rằng chỉ cần có cháu sẽ chuyển cổ phần phải không?”

Giọng bà hắn đầy uy lực.

-“Cháu trai à, nên nhớ là ta đẻ ra ba mi, ba mi đẻ ra mi nhé, đừng có chơi trò lừa gạt…”

-“Lừa gạt gì đâu ạ?”

-“Nhất định phải là con của Trương Mỹ Ái Như, rõ chưa…”

Bà dập máy không thương tiếc, để thằng cháu, điên cả người.

Bực tức, uất hận, chủ tịch cho truyền cô Đạm vào. Cô mang theo chút hoa quả và sữa, ít ra giờ phút này, chỉ có cô là làm hắn đỡ điên.

Điện thoại lại kêu.

-“Hoàng Thế Lân, ta quên mất, ở công ty mi có chuyện gì vậy? Tại sao lại để xô xát như thế?”

Chủ tịch cười sung sướng, bắt đầu bài ca “phô bà”:

-“Đấy, nội cũng biết cái tính ngang ngạnh của Nho Mỹ, cô ta không biết phép tắc là gì cả…”

-“Cái gì, nó là phu nhân thì cần gì phép tắc, mi dạy lại nhân viên của mình đi, dám làm cháu dâu ta bực mình à, làm ta cũng bực mình rồi đây!”

Sốc nặng, chỉ biết vâng dạ.

Hoàng Thế Lân những lúc bực mình, việc đầu tiên của hắn là tìm gái để giải khuây, giờ hắn chưa có hứng thú với ai ngoài cô Đạm cả. Cầm cốc sữa, vừa uống hắn vừa trầm tư nói.

-“Tôi không thích vòng vo, nên đi thẳng vào vấn đề. Tôi muốn em làm người tình của tôi, nhà, xe, đồ hiệu, tiền bạc, em muốn gì đều có. Ngược lại, về phía tôi, em có nghĩa vụ là tình nhân đích thực, không cho ai biết mối quan hệ của chúng ta, đáp ứng tôi mỗi khi được yêu cầu, tất nhiên tôi ghét mấy việc ôm ấp, hẹn hò nên không bao giờ có chuyện đó…”

-“Em giống như gái bao cao cấp phải không?”

Cô Đạm nhẹ nhàng hỏi.

-“Em muốn nghĩ gì thì tùy, tôi không ép buộc, và em cũng yên tâm, kể cả em không đồng ý, thì tôi cũng không như những ông chủ khác mà cưỡng đoạt, uy hiếp hay đuổi việc em!”

Cô suy nghĩ mất hai tiếng. Thởi gian đó, chủ tịch vẫn ngồi văn phòng giải quyết các hợp đồng. Chủ tịch, quả thật rất bá đạo. Là tuýp đàn ông, tuy không ngọt ngào, nhưng lại nói được làm được.

Cô thừa nhận, cô tiếp cận chủ tịch, là có tâm cơ. Lúc này, cũng coi như hoàn thành một phần kế hoạch, bước tiếp theo, quá dễ dàng. Nhưng cái nhận lời làm người tình của hắn, hình như có thêm một chút tình cảm…

-“Em nhận lời!”

Cô nói, rụt rè. Chủ tịch nhếch mép cười.

Lần đầu tiên cô chiều hắn, là ngay sau đó mười phút. Chủ tịch có vẻ rất hài lòng. Theo thói quen hàng ngày, hắn mở hầu bao.

-“Em không cần!”

Nếu như những người đàn bà khác, thấy tiền là sáng mắt thì Đạm quả thật có gây được sự chú ý của hắn.

-“Nhà, xe, tiền, em đều không cần…Em đơn giản…là yêu anh, em cũng không ràng buộc anh gì cả…em đi đây…”

Cô mặc vội chiếc áo, chở lại phòng làm việc. Cô biết, ngày hôm nay, trong mắt chủ tịch, ít nhiều cũng đã có cô.

….

Chủ tịch, lại nhận được điện thoại. Là của bà hắn. Giọng bà mếu máo khổ sở, làm hắn xót cả ruột. Và một cái tin giật gân nhất trong ngày. Vợ hắn, bị tai nạn.

Hắn uể oải, còn cười khẩy. Làm việc chán chê, mới vác mặt vào viện. Chẳng phải trước kia hắn gặp chuyện, nàng cũng thế ư?

Ông nàng và bà hắn, đau đau khổ khổ.

Thấy hắn, ông nàng cáu:

-“Chồng gì mà vợ gần chết rồi mới tới thăm?”

Bà hắn mọi khi bênh nàng, nhưng thấy ông nàng vậy, xỉa xói.

-“Còn hơn cái loại hứa yêu hứa cưới mà bỏ ngay được…”

Ông nàng biết điều, im bặt.

Nghe nói nàng tất cả đều bình an, khuôn mặt này, vẫn xinh đẹp rạng ngời, chỉ có đầu óc, là hơi có vấn đề thôi.

-“Anh ta là ai?”

Nàng ngây thơ hỏi. Hoàng Thế Lân tý sặc, cả hắn mà nàng cũng không nhận ra sao?

Không nhận ra càng tốt, hắn cười thầm, một con điên như này thì cầm làm sao được cổ phần nữa? Bà hắn chuẩn bị mà chuyển giao hết cho cháu đích tôn đi là vừa.

-“Đây là chồng cháu, cháu trai ta…”

Có vẻ như ông bà tới trước, nàng đã quen với bà với ông rồi, còn hắn, hình như chưa thích nghi nổi.

-“Không, anh ta lườm cháu, anh ta không phải người tốt…”

Bà hắn nghe nàng nói, thương xót cực độ, hất hàm ra lệnh. Hai người lớn ở đây, hắn đành mèo khóc chuột.

-“Anh đây mà, chồng em mà, em không nhận ra anh à?”

-“Chồng?”

-“Đúng vậy, chồng đây mà!”

Hắn ôm nàng, vuốt ve xoa xoa đầu. Còn nàng, khuôn mặt hơi cười, sau một giây, lại nhanh chóng trở về trạng thái ngây thơ.

-“Chồng không yêu vợ phải không? Nên vợ mới không nhớ ra chồng?”

-“Có có, chồng yêu vợ nhất mà!”

-“Thật không?”

-“Thật!”

-“Chồng thề đi!”

-“Thề.”

Hắn nói dối, tỉnh như sáo. Nàng nuốt cục hận, tươi cười.

-“Vậy thì giờ chồng đi đâu, vợ đi đấy được không? Vợ theo chồng được không?”

Cái gì vậy bà cô này? Ông bà thì nhìn hắn chằm chằm, đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

-“Chồng bên vợ, vợ theo chồng lúc nào cũng được…vợ ngoan nào…”

…..

Trương Mỹ Ái Như ngoài đầu óc có vấn đề, suốt ngày chỉ bám chồng ra thì các việc khác đều bình thường. Ông bà yên tâm về nhà, Hoàng Thế Lân phải thuê người giúp việc.

Cuộc sống sẽ rất sung sướng nếu như hắn đi một bước, nàng không lẽo đẽo theo sau.

Rồi một ngày, nhớ tình nhân bé nhỏ quá, hắn đành phải gọi cô tới nhà.

Cô Đạm bước xuống khỏi xe, trên người khoác bộ cánh cao cấp mà chủ tịch cho người đem tới, làn da bánh mật khỏe khoắn. Chủ tịch ở phòng khách đợi cô.

Bên cạnh là phu nhân, cô đã gặp chị ta rồi, ấn tượng duy nhất là, đẹp mà ghê gớm. Nhưng sao hôm nay chị ta lạ vậy cơ chứ? Khoác trên mình bộ áo ngủ trẻ con, tay cứ cầm tay chủ tịch. Thấy cô, chị ta hỏi.

-“Chồng yêu ơi, ai đấy?”

Chủ tịch dỗ dành.

-“Là thư kí của anh, bọn anh phải bàn công chuyện bây giờ, Như ngoan ở đây nhé!”

-“Như không thích đâu!”

-“Ngoan nào, anh phải làm mới có tiền nuôi Như chứ?”

-“Thật á?”

-“Thật!”

-“Thế cho Như đi theo với!”

-“Nhưng Như đi theo, Như đáng yêu thế này, anh mất tập trung, không làm việc được…”

Phu nhân ngây thơ gật đầu. Chủ tịch đi qua cô Đạm, thì thầm.

-“Đừng để ý, đầu óc cô ta có vấn đề.”

Cô hơi cười, họ dắt nhau lên phòng.

Để bên dưới, cái người đầu óc có vấn đề, tức sôi cả tiết, dám mang cả gái về nhà, hiên ngang lừa gạt tình cảm của nàng, rất được, thế mới đúng là Hoàng Thế Lân. Nhưng không sao, vỏ quýt dày, có móng tay nhọn mà thôi.

Nàng rón rén lên phòng gõ cửa, giọng mếu máo.

-“Anh ơi, Như bị nóng đầu…”

Chủ tịch bên trong, chưa làm ăn được gì đã phải đi ra.

-“Như ngoan, anh đang làm việc mà!”

-“Nhưng Như đau đầu lắm…”

-“Thôi mà, nào đưa anh xoa cho nào!”

-“Anh bế Như đi…”

-“Rồi rồi…”

Chủ tịch bế phu nhân, nàng ngây thơ ôm cổ chồng, nhìn xa xăm bên trong, hình như có người đang tức lộn ruột thì phải, còn nàng, rất sung sướng nha.

-“Như nằm ngoan ở đây nhé, anh làm việc tý rồi lại chơi với Như!”

Việc gì mà gấp thế tướng công của tôi? Nàng cười thầm trong bụng, bộ dạng biết điều.

-“Vâng, anh đi làm việc đi, để Như gọi bà và ông tới chơi với Như!”

Lời nói thốt ra, Hoàng Thế Lân điếng cả người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.