Ai Yêu Ai

Chương 17: Chương 17: Khua Môi Múa Mép




Edit: Hắc Phượng Hoàng

Đút cho Tiểu Hoàng Môn một cái hồng bao thật dày, Tôn thị gọi con dâu vào chính viện nói chuyện, ngoại trừ Triệu Vọng Thư bởi vì bị thương ở giường, còn lại mấy vị chủ tử đều đến đây, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt đều bày ra bộ dáng vô cùng vui mừng.Tôn thị cẩn thận từng li từng tí vuốt ve triều phục cáo mệnh màu đỏ, nói cảm thán, “Đường thêu này làm thực tinh xảo, mặc vào nhất định đẹp lắm.” Triệu Thuần Hi ở một bên yên lặng dò xét, trong mắt ẩn dấu ghen ghét, cũng tràn ra khát vọng và cực kỳ hâm mộ. Nhất phẩm cáo mệnh, ngoại trừ hậu phi ra, cái này ước chừng là phong thưởng cao nhất mà nữ nhân Ngụy Quốc có thể lấy được. Làm sao hết lần này tới lần khác lại để cho Quan Tố Y đụng phải cơ chứ?

Nàng phải tự nói với mình, đây là Quan Tố Y dính ánh sáng của phụ thân, nhưng mà nhớ tới chỉ có Lão phu nhân bị Hoàng Thượng bỏ sót, trong lòng lại tăng thêm đắng chát.

Hạ nhân đang đảo con mắt, thầm nghĩ Quan thị này còn nói Quan gia phú quý và Hầu phủ không thể làm chung, cái cáo mệnh này có tương quan với Hầu phủ à nha? Không lấy chồng Hầu gia, nàng có thể trở thành nhất phẩm phu nhân sao? Biểu lộ dương dương đắc ý còn chưa lộ ra, chợt nghe ngoài viện truyền đến thanh âm chúc mừng, thì ra là Quan gia phái quản sự bà tử đến tặng lễ, san hô, ngọc thạch, đồ cổ, đều là vật ngự tứ, trình độ quý trọng của nó khiến người líu lưỡi.

Trước khi đi, quản sự kia còn nói, “Cái nhất phẩm cáo mệnh là Lão thái gia cùng lão gia đặc biệt vào cung cầu đến đấy ạ, tiểu thư người ngày sau nếu như bị ấm ức gì, cứ trở về nói cho bọn họ, bọn họ sẽ làm chủ cho người. Lão phu nhân, ngài đừng trách bọn họ dòm ngó quá rộng, Quan gia hôm nay chỉ có một căn dòng độc đinh tiểu thư đây thôi, đương nhiên bảo hộ kĩ lắm, kính xin ngài lượng thứ nhiều.”

Tôn thị mặc dù trong lòng không vui, trên mặt cũng không dám biểu lộ, nói liên tục không ngại, thân gia quả thực suy nghĩ nhiều vân vân….

Thì ra cái nhất phẩm cáo mệnh này là Quan gia cầu đến á? Cũng đúng mà, nếu là nhờ Hầu gia, cũng nên gia phong Lão phu nhân trước mới đúng chứ. Chủ mẫu Hầu phủ nhà khác đều có cáo mệnh, chỉ Lão phu nhân không có, chẳng lẽ Hoàng thượng chỉ quên Trấn Bắc Hầu phủ thôi à? Haiz, xem ra giao tình giữa Hầu gia và Hoàng thượng cũng không gì hơn cái này! Nghĩ tới đây, các quản sự hơi chút đứng thẳng sống lưng lần nữa còng thân hình xuống, biết vâng lời mà đứng ở cửa ra vào chờ đợi răn dạy. Quan Tố Y không há mồm cho bọn họ đi, đúng là một người cũng không dám động.

Người Quan gia đến đưa đồ, Tôn thị hào hứng giảm mạnh, trả lại triều phục cáo mệnh cho con dâu, bảo nàng cất giữ cẩn thận. Toàn bộ quá trình Triệu Lục Ly không nói chuyện, cầm trong tay 《 thế gia lục 》mà Minh Phương lấy từ chỗ ấy tới đọc qua, sắc mặt rất khó coi. Hắn vẫn cho là Trấn Bắc Hầu phủ là đích chi Triệu thị Thiên Thủy, nào có ngờ được chỉ là hậu duệ trốn nô, năm đó phụ thân kích động chạy tới bổ trợ, đoán chừng bị nhục nhã không nhẹ.

Làm sao Quan thị vừa đến, dường như Hầu phủ trong trong ngoài ngoài bị bới vài lớp da, hết đau đớn lại là khó chịu nổi? Tâm tình của hắn nóng nảy tùm lum, trùng trùng điệp điệp khép sách lại, trông thấy khắc ở góc dưới bên trái tục danh người soạn, đôi mắt không khỏi bị hung hăng đau đớn. Tả Bác Hùng, tổ tiên Tả thị, cũng chính là lão cụ bên ngoại Quan Tố Y, đã từng trước sau phụng dưỡng qua Tề vương, Sở Vương, Tần vương, chính là nhà sử học danh truyền thiên cổ, danh vọng càng phía trên Tả Đinh Hương. Bản 《 thế gia lục 》này đúng là hắn sáng tác đấy, khó trách Quan Tố Y có dễ như trở bàn tay.

Tả gia và Quan gia mặc dù không có tiền tài quyền thế, học thuật và danh vọng lại tích lũy được rất cao. Cưới con gái Quan gia, Trấn Bắc Hầu phủ lấy được ích tương đối khá. Có lẽ lúc trước Hoắc Thánh Triết muốn nạp Quan Tố Y làm phi, cũng là vì mời chào danh sĩ Trung Nguyên, vậy mà lại bị mình cầu đi. Hắn ta sao có thể đồng ý? Chẳng lẽ đây là một loại thăm dò?

Cái trán Triệu Lục Ly lập tức toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh, vội vàng ném《thế gia lục》vào hộp gấm, sắc mặt trở nên cực kỳ tái nhợt. Lão phu nhân hiểu sai ý, thu lại dáng tươi cười vặn nói, “Tố Y, chuyện lời đồn đãi, Hầu gia đã giải quyết, tất cả đám nô tài lắm mồm kia phát bán đi, không để lại bất kì người nào. Nếu ngươi còn có chỗ bất mãn, cứ tìm Hầu gia thổ lộ hết, hoặc là tìm ta thương lượng, làm gì phải vạch trần vết sẹo của người, không thuận theo không buông tha cơ chứ?” Bà ta cũng mới biết được Triệu gia là hậu duệ trốn nô, trong lòng cực kỳ khó chịu, nếu không phải có tin vui gia phong cáo mệnh xông lên, lúc này nói không chừng đã xấu hổ và giận dữ ngã bệnh rồi.

Quan Tố Y nâng một ly trà nóng, từ từ mở miệng, “Lão phu nhân, ta lấy nền móng Triệu phủ nói công việc, ngài và Hầu gia chắc hẳn rất không vui hả?”

Tôn thị thân không có phẩm cấp không tiện phát tác, chỉ có thể hừ lạnh tiếng nhỏ không để người nghe thấy. Triệu Lục Ly cuối cùng cũng từ trong phỏng đoán đáng sợ phục hồi lại tinh thần, khoát tay cho lui mấy vị quản sự, “Các ngươi đi xuống trước đi.” Việc xấu trong nhà không thể khoe ra bên ngoài, cho dù có nhiều bất mãn với Quan thị hơn nữa, cũng không thể để người ngoài xem chuyện cười.

Chúng quản sự ngay ngắn đồng ý, nhấc chân muốn đi ngay, lại bị tân phu nhân gọi lại, “Đi cái gì, hôm nay việc nội trợ ta còn chưa xử lý đâu, đợi một lát nữa lại gọi về, chẳng phải là phiền toái à? Nên biết, không nên biết, bọn họ cũng đã biết, trừ phi nhổ đầu lưỡi, hay là các ngươi còn muốn bịt miệng của bọn họ hay sao? Thế gia Trung Nguyên, trong từ đường mỗi hộ không có trân tàng lấy một bản《 thế gia lục 》sao? Trấn Bắc Hầu phủ đến cùng có lai lịch gì, người khác sớm đã lòng dạ biết rõ, chỉ không nói toạc ra mà thôi.”

Chúng quản sự run run hai đùi, đổ mồ hôi ra như tương, sợ Hầu gia thực sự nhổ đầu lưỡi của bọn đi cho rồi, không khỏi quỳ trên mặt đất dập đầu năn nỉ.

Quan Tố Y giơ ngón trỏ chống môi, giọng điệu khinh mạn, “Nhỏ giọng một chút, quá ồn.”

Mọi người chỉ một thoáng câm như hến, còn tự động tự phát chuyển đến nơi hẻo lánh, miễn cho chướng mắt đến tân phu nhân. Vị chủ nhân này hôm nay muốn gia thế có gia thế, muốn phẩm cấp có phẩm cấp, mà thủ đoạn mượn đao giết người quá hung ác, có thể thấy được tâm cơ rất thâm trầm. Mắt thấy ngay cả Hầu gia cùng Lão phu nhân đều sắp không ép được nàng, đám tôm tép nhãi nhép dưới đáy này vẫn nên lăn cực xa mới tốt.

Triệu Lục Ly hoàn toàn chính xác không ép được tân hôn thê tử. Ở trước mặt nàng, hắn lần lượt cảm thấy vô lực, khó chịu, cảm thấy thẹn. Mà hôm nay, cái cảm thấy thẹn này đã đạt tới trình độ thiêu đốt ngũ tạng của hắn. Thì ra thế gia cự tộc Ngụy Quốc đều biết rõ lai lịch Trấn Bắc Hầu phủ, khó trách phụ thân năm đó vô luận luồn cúi như thế nào cũng không lọt được vào mắt của bọn họ, khó trách coi như mình liều chết liều sống kiếm được Hầu tước, cũng vẫn bị người xa lánh khinh thị như thường. Hậu duệ trốn nô, chỉ cần 《 thế gia lục 》 vẫn tồn tại, danh hào sỉ nhục đến cực điểm này sẽ vĩnh viễn ẩn khắc vào tấm biển Trấn Bắc Hầu phủ, thậm chí trên bia mộ.

Nghĩ vậy, hắn ác niệm bộc phát, muốn lấy sách từ trong hộp gấm ra ném vào chậu than.

“Ngươi muốn làm gì?” Quan Tố Y chặn nắp hộp trước một bước, từ từ mở miệng, “Thiêu hủy bản này trong tay của ta, ngươi có thể thiêu hủy điển tàng của nhà khác hay sao? Tôn quý từ huyết mạch nguồn gốc, nguồn gốc từ nội tâm, chỉ cần nội tâm đủ mạnh mẽ, cho dù tất cả mọi người xem thường ngươi, ngươi cũng có thể đứng ngạo nghễ hậu thế. Ta lấy ra bản 《 thế gia lục 》này, không phải có ý hạ thấp Triệu gia, ta chỉ muốn cho các ngươi biết rõ, lúc làm nhục người khác, cũng là đang làm nhục chính các ngươi. Thánh nhân có câu: ‘Trong lòng không muốn đừng đẩy cho người.’ Chuyện mà bản thân mình cảm thấy khó có thể chịu được, vậy đừng áp đặt cho người khác. Triệu gia các ngươi cầm xuất thân của ta ra làm văn, tâm tình của ta lúc đó, giờ các ngươi có hiểu lây không? Nếu như một đoạn hôn nhân, một gia đình, cần dùng phương pháp ‘Ngươi áp chế ta, ta làm nhục ngươi’ đến gắn bó cân đối, vậy thì cách sụp đổ sẽ không xa đâu. Hiểu lầm đã tạo ra, sẽ giống như phá miệng vết thương dài khắp thịt thối, thấm đầy chất độc, có tẩy trừ cũng không có tác dụng, còn phải cạo xương chữa thương, phá rồi lại lập.”

Nàng cài cái chốt ở bên trong một bả khóa cửu khúc liên hoàn đóng ở nắp hộp, dùng sức đè nén, sau đó rút cái chìa khóa làm bằng đồng cách cửa sổ ra, thở dài nói, “Quy chế cửu phẩm công chính sắp bị khoa cử chế thay thế, mà thế gia sớm muộn cũng sẽ trở thành hạt bụi trong dòng sông lịch sử chảy dài mà thôi, không đáng giá nhắc tới. Cửu Lê Tộc từng là bại tướng dưới tay Con Rồng Cháu Tiên chúng ta, hôm nay lại vào làm chủ Trung Nguyên, xưng bá một phương, có thể thấy được dời thế dễ dàng, thương hải tang điền, ngay cả hoàng triều cũng không thể tồn tại vĩnh cửu, huống chi gia tộc. Chúng ta lẽ ra nên vứt bỏ đi thành kiến mạch máu và dòng giống, cũng vứt bỏ đi hiểu lầm cùng oán hận trước kia, sống hòa thuận vui vẻ, sinh hoạt ngươi yêu ta kính, đây mới là chính thức ước nguyện ban đầu của ta.”

Nói xong lời này, Quan Tố Y rót hai ly trà nóng, hai tay lập tức dâng đến lông mày, khom người nói, “Trước kia nếu như có chỗ đắc tội, Tố Y lúc này bồi tội với nhị vị. Hôm nay Trấn Bắc Hầu phủ cũng là nhà của ta, ta đương nhiên muốn cho nó phát triển không ngừng, tỏa sáng, vì vậy, càng cần mọi người đồng tâm đồng đức, hợp mưu hợp sức. Bởi vì cái gọi là ‘Vương Hóa xuất từ khuê môn ” một gia tộc thậm chí cả một hoàng triều hưng suy vinh nhục, có một nửa cài ở trên người nữ tử hậu trạch. Nhưng một tòa Hầu phủ to như vậy, hôm nay lại làm xa lánh thậm chí chèn ép chủ mẫu, huyên náo chướng khí mù mịt, nhân tâm tan rã, làm sao nói tới chuyện nhất trí đối ngoại? Chớ nói chi đến bảo toàn tộc nhân, trọng chấn nhà cửa? Tính ta cảnh trực, có chuyện nói chuyện, nhị vị ngài nếu cảm thấy ta làm sai rồi, ngày sau cứ vạch trước mặt ta, chớ để oán hận chất chứa trong lòng, huyên náo gia đình không yên. Ta sẽ làm có quy định thì sửa không quy định thì thêm miễn, chế tạo một hậu viện Hầu phủ an bình. Chúng ta sống tốt cuộc sống của mình, người bên ngoài thấy thế nào thì có gì quan trọng đâu? Các ngươi thấy cái lý này có được không?”

Chén trà ngay tại trước mắt, đang bốc hơi trắng ngùn ngụt, nhìn qua cực kỳ nóng hổi, cũng cực kỳ hương thuần. Tôn thị lau nước mắt khóe mắt, lúc này mới tiếp nhận tâm ý của con dâu, uống một hơi cạn sạch. Quan thị nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, nhất cử nhất động, mỗi tiếng nói cử động đều quang minh chính đại, sáng sủa khoái ý. Nàng có thể mổ ra, vò nát rồi, nói rõ từng cách nghĩ trong lòng và tình cảnh Hầu phủ, có thể thấy được là thật tâm cân nhắc cho mọi người.

Trái lại, nếu như nàng giấu 《 thế gia lục 》 đi, Hầu phủ vĩnh viễn sẽ không biết trong mắt người khác mình là cái quái gì, sau đó mỗi lần tự cho mình là đích mạch Triệu thị Thiên Thủy, bị người bên ngoài chế nhạo miệt thị, như vậy sẽ đúng sao? Không, sẽ chỉ làm tình cảnh Hầu phủ càng khó chịu mà thôi.

Tôn thị vươn tay, sờ lên thái dương màu xanh của Quan Tố Y, thở dài, “Ngươi là đứa con ngoan. Quan gia quả nhiên biết dạy dỗ người.”

Mẫu thân có thể nghĩ được ra chuyện, Triệu Lục Ly biết nghĩ đến càng sâu. Oán hận tràn đầy trong lòng hắn đều hóa thành áy náy và cảm kích, đẩy ly trà sang một bên, thanh âm buồn bực nói, “Chén trà này ta không đảm đương nổi, ta vốn nên bồi tội cho phu nhân mới đúng. Nếu phu nhân không nói, Hầu phủ ta bây giờ còn là chuyện cười.” Dứt lời đứng lên, quy củ hành đại lễ, một câu “Phu nhân” này lại gọi một cách cam tâm tình nguyện.

Quan Tố Y vội vàng tránh đi, nói vài câu đệm xinh đẹp.

Chúng quản sự quỳ gối góc xó bị cái miệng đổi trắng thay đen của tân phu nhân chấn tới trợn mắt há hốc mồm, rõ ràng là nàng cố ý làm đại tiểu thư khó chịu, cuối cùng lại trở thành ân nhân Hầu phủ, cũng hung hăng đóng đinh vị trí chủ mẫu của mình. Ngày sau nếu ai ngỗ nghịch nàng, hoặc tổn hại uy tín của nàng, có lẽ sẽ thành đầu sỏ nhiễu loạn Hầu phủ, mỗi người hô đánh? Nghĩ vậy, mọi người kinh sợ khom người xuống, chống cái trán trên mu bàn tay, bày ra kính sợ với tân phu nhân.

Trái lại Triệu Thuần Hi, đầu óc đã hoàn toàn theo không kịp. Nàng chỉ biết mình, thậm chí toàn bộ Hầu phủ, đều bị Quan Tố Y bỡn cợt không đáng một đồng, nhưng mà phụ thân và Lão phu nhân chẳng những không tức giận, lại lần lượt bị nàng ta dỗ trở về, lại còn cảm động đến rơi nước mắt, vô cùng kính yêu. Nàng, nàng ta ăn nói quá giỏi rồi?

Mẫu thân, người làm hại con khổ rồi! Triệu Thuần Hi vốn hối hận cuống quít, ngược lại nghĩ đến: nếu người này vào cung, nhất định có thể dỗ Hoàng Thượng quay vòng, sẽ khiến mẫu thân mất đi sủng ái. Như thế, ngược lại là mẫu thân nhìn xa, đưa nàng ta tới Hầu phủ trước. Chính mình không ép được nàng ta, chẳng lẽ không thể tìm giúp đỡ à?

Chốc lát, nàng lại cúi đầu nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.