Ái Thượng Giả Diện Trợ Lý

Chương 12: Chương 12: Vĩ thanh




Đồng hồ báo giờ dưới lầu chậm rãi gõ lên mười tiếng, Lâm Bá Huân vẫn là không tự giác nâng cổ tay nhìn đồng hồ, cuối cùng xác định, nên đi thôi.

Có chút không muốn buông khung ảnh trong tay, vẫn phải dằn lòng buông ra, xách hành lý đã sớm chuẩn bị tốt lên, hắn còn chưa đi ra ngoài, dưới lầu đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Ngay sau đó đông một tiếng cửa bị đá bung ra, Lâm Thiếu Triết còn đang thở hổn hển đứng ngoài cửa.

Có chút bất đắc dĩ cười cười, Lâm Bá Huân hai hàng lông mày nhíu chặt dần dãn ra: “Xem ra vẫn còn kịp cáo biệt.”

Cái gì cũng chưa kịp nói, Lâm Thiếu Triết đột nhiên nhào vào trong lòng hắn, cánh tay vòng ra sau lưng gắt gao nắm lấy quần áo hắn, dùng sức đến mức đầu ngón tay cũng bắt đầu trở nên trắng bệch.

“Thiếu Triết, buông tay, nói “Tạm biệt”, để tôi đi.” Thanh âm Lâm Bá Huân thập phần bình tĩnh.

“Không được đi!” Lâm Thiếu Triết rốt cục hít sâu bình ổn hơi thở, dùng sức lắc đầu.

“Không được giống như tiểu hài tử, tôi và cậu cũng biết đây là điều tất nhiên. Vốn, tôi không nghĩ hôm nay sẽ gặp cậu, nhưng, cậu đã đến đây, hẳn là do bà nội nói cho cậu biết.”

Mạnh ngẩng đầu, Lâm Thiếu Triết giống như tiểu thú bị chọc giận mà nghiến răng nghiến lợi: “Đúng vậy a! Là bà nội nói cho tôi biết! Nguyên lai anh lại gạt tôi thêm một lần! Thay tôi kế thừa Lâm gia căn bản không phải chú họ, mà là anh!”

“Vậy thì sao?” Lâm Bá Huân khinh miêu đạm tả nói, “Tôi không phải luôn lừa cậu sao? Đây vừa hay thành một bài học cho cậu, về sau không cần với ai cũng đều tin tưởng như vậy.”

Hắn nhìn chăm chú khuôn mặt Lâm Thiếu Triết, giơ tay, thời khắc chạm đến hai má cậu lại buông tay, thanh âm ám ách: “Thiếu Triết, về sau tôi không thể ở bên cạnh chiếu cố, cậu phải cố gắng công tác, hảo hảo chăm sóc bà nội, tựa như cậu từng nói, gánh vác trách nhiệm của bản thân, biết không?”

“Vì cái gì? Anh vì cái gì phải đi?” Lâm Thiếu Triết cuống cuồng ôm chặt hắn, “Là đang giận tôi sao? Tôi hướng anh giải thích! Tôi sai lầm rồi tôi không hiểu chuyện, anh muốn tôi giải thích thế nào cũng được, muốn phạt tôi cái gì cũng không sao, chỉ cần không đi nữa!”

“Không cần làm như vậy.” Lâm Bá Huân thật sâu nhìn cậu, “Tôi xác thực là luôn lừa cậu, dùng lời nói dối này che đậy lời nói dối kia, đem cậu xoay như chong chóng, cho nên Thiếu Triết, sau này không cần dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, miễn cho lại bị lừa, đây cũng có thể nói là phần lễ vật cuối cùng tôi lưu lại cho cậu đi, cậu nhất định có thể trở thành người xứng đáng với chức chủ tịch của Quảng Ích, giống như những gì cha nuôi từng hy vọng.”

“Vậy cha cũng hy vọng anh sẽ rời tôi đi sao?” Lâm Thiếu Triết kích động hỏi, “Cha nhất định sẽ không muốn nhìn anh rời khỏi Lâm gia, trước đây cha vẫn luôn đem anh trở thành người thừa kế mà bồi dưỡng, cuối cùng công ty cũng là tính toán lưu lại cho anh chứ không phải tôi! Hiện tại anh nếu muốn đi, cho dù có chê tôi ngu ngốc đần độn, vậy anh cũng có thể vì cha mà lưu lại a!”

“Không phải, Thiếu Triết.” Giống như trước đây, hai tay Lâm Bá Huân nâng lên khuôn mặt cậu, nhẹ giọng nói, “Cậu một chút cũng không ngốc, thực thông minh, thực cố gắng, còn luôn nghiêm túc làm từng việc một, mỗi ngày trôi qua đều rất chăm chỉ, có đứa con như cậu cha nuôi trên trời có linh thiêng nhất định sẽ rất vui, những việc tôi có thể làm đều đã làm rồi, bây giờ là lúc tôi phải rời đi, cậu nếu cảm thấy mắc nợ tôi, thì hãy sống thật tốt đi, để tôi biết cậu thực hạnh phúc, vậy là đủ rồi.”

“Cái gì... Cái gì gọi là hạnh phúc?” Lâm Thiếu Triết cố gắng nhịn xuống nước mắt sắp trào ra, nghẹn ngào hỏi, “Nếu như không có anh... Tôi làm sao có thể hạnh phúc?”

“Đừng nói ngốc, Thiếu Triết.” Lâm Bá Huân ôm cậu, cằm cọ lên trán cậu, trầm thấp nói, “Người nên giải thích là tôi mới đúng, thời điểm một mình cậu cô đơn lớn lên, là tôi thay thế cậu ở Lâm gia hưởng thụ hết thảy, bà nội yêu thương, cha nuôi dạy bảo, tiền đồ rộng mở... Mà cậu thì sao, vì sinh tồn của bản thân mà phải không ngừng cố gắng, cái gì cũng không có... Thực xin lỗi, Thiếu Triết, hiện tại tôi đã có thể đem hết thảy trả lại cho cậu rồi...”

“Anh chính là... Vì loại lý do mạc danh kỳ diệu này?” Lâm Thiếu Triết nắm chặt y phục hắn, nức nở nửa ngày, sau lại bùng nổ kêu lên, “Anh vì điều này mà muốn rời khỏi tôi sao? Nói cái gì đem hết thảy trả lại cho tôi, vậy còn anh? Anh không biết anh mới là người không thể thay thế sao?!”

“Thiếu Triết, cậu không hiểu.” Lâm Bá Huân chậm rãi nói, “Tôi là người dư thừa... Hiện tại Quảng Ích đã có cậu, bà nội cũng có cậu, nhân vật vốn của tôi đã thành công chuyển giao lên người cậu, tôi ở lại Lâm gia chỉ gây thêm rắc rối mà thôi, trên đỉnh cao nhất của một tập đoàn thành công, không cần đến hai tiếng nói, đúng, tôi biết, cậu luyến tiếc tôi, ba tháng qua tôi chiếu cố cậu, thay thế cha nuôi dạy dỗ cậu, chính là hiện tại cậu đã không còn cần đến tôi, đây là lúc cậu phải tự mình đứng lên đi về phía trước. Trong quá trình trưởng thành, tất nhiên sẽ phải mất đi một vài thứ, đây đều là những thứ không quan trọng.”

“Đúng vậy a, tôi đối với anh, chính là một trong những thứ không quan trọng kia, đúng không?” Lâm Thiếu Triết quật cường nhìn hắn, “Lâm Bá Huân! Anh nhìn thẳng vào mắt tôi nói cho tôi biết! Anh hiện tại không cần tôi! Anh muốn đi! Anh để tôi một mình lại nơi này! Anh nói a! Giống mẹ tôi, bà sinh hạ tôi lại không muốn tôi! Cha cũng không muốn tôi!... Tôi từng nghĩ anh không giống với bọn họ, dù có chuyện gì cũng sẽ luôn bên cạnh tôi, hóa ra tôi lại sai rồi!”

“Đừng tùy hứng, Thiếu Triết.” Lâm Bá Huân mệt mỏi cười cười, “Cha nuôi đối với tôi ân trọng như núi, sau khi cha mẹ tôi qua đời thu lưu tôi, bồi dưỡng tôi thành tài, tôi thật sự không thể báo đáp hết, hiện tại, chẳng qua là đem những thứ ban đầu đi lệch hướng trở về đúng vị trí, cậu mới nên là người thừa kế Lâm gia, mà tôi... Hẳn so với Ngô Hạo tốt hơn một chút đi. Chỉ là nếu không có cha nuôi thu dưỡng tôi, như vậy tôi chính là Ngô Hạo.”

Hắn dạo mắt nhìn quanh căn phòng, nhẹ giọng nói: “Còn có một việc nữa tôi lừa cậu, tôi nói tất cả mọi thứ của Ngô Hạo đều đã bị tiêu hủy, kỳ thật không có, cậu xem, hành lý của cậu đều ở đây, toàn bộ tư liệu của cậu tôi đã để trong ngăn kéo, còn có quần áo sách bút, đều đã được sắp xếp ổn thỏa. Tôi thật sự muốn cậu hoàn toàn trở thành Lâm Thiếu Triết, chính là tôi cũng biết, như vậy cậu cũng sẽ không vui vẻ, dù sao hai mươi ba năm qua cậu là Ngô Hạo, hiện tại thì tốt rồi, ký ức của cậu đều ở đây, tùy thời có thể nhớ tới, cậu không phải một Lâm Thiếu Triết không có quá khứ, cậu từng là Ngô Hạo... Còn nhớ rõ biệt thự này không? Là nơi chúng ta ở lúc đầu, cậu phải nhớ kỹ, cậu như thế nào từ Ngô Hạo biến thành Lâm Thiếu Triết, như vậy cuộc sống sau này, cậu sẽ không có lúc nào muốn lười biếng.”

Hắn ôn nhu mà kiên định gỡ cánh tay Lâm Thiếu Triết đang gắt gao ôm chặt ra, một lần nữa nhấc hành lý lên: “Thiếu Triết, tạm biệt.”

Lặng lẽ đi đến bên giường, hai tay run rẩy cơ hồ cầm không nổi khung ảnh kia, Lâm Thiếu Triết phải mất thật lớn khí lực mới nhấc lên được, liền nhìn thấy nụ cười của Ngô Hạo phía dối diện...

Từng giọt nước mắt rớt trên mặt kính thủy tinh, cậu dùng tay lau đi, nụ cười của Ngô Hạo trong bức ảnh cũng trở nên mơ hồ, cho dù lau thế nào cũng không thể lau sạch...

“Lâm Bá Huân... Tôi thích anh...” Đưa lưng về phía hắn, thì thào nói ra bí mật giấu nơi sâu nhất trong lòng, vốn nghĩ vĩnh viễn không dám thổ lộ.

“Không phải... thích giống như đối với bà nội... Chính là càng thích càng thích...” Lâm Thiếu Triết nghẹn ngào, “Là anh thay đổi tôi, thay đổi thế giới của tôi, ngay từ đầu, tôi đã thích anh... Khi đó tôi cái gì cũng không biết, mỗi ngày đều muốn hoàn thành kế hoạch của anh, để anh vui vẻ, tôi cho rằng chúng ta là người của hai thế giới, anh chỉ cần cười với tôi, tôi đã thỏa mãn rồi... Tôi liều mạng học những thứ anh dạy tôi, làm những việc anh muốn tôi làm, mỗi ngày trước khi lên giường đi ngủ, tôi đều cầu nguyện: hy vọng thời gian ở bên cạnh anh có thể nhiều thêm lại nhiều thêm một ngày...”

Cậu xoay người, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn bóng dáng cao lớn kia: “Tôi là Lâm Thiếu Triết thật sự thì sao? Như vậy không phải rất tốt ư? Thời điểm biết anh gạt tôi, tôi thực sinh khí, nhưng lại nghĩ, điều này cũng có lợi, ít nhất làm Lâm Thiếu Triết, là có thể vĩnh viễn ở bên cạnh anh, bởi vì anh là đại ca tôi, tôi là người nhà quan trọng của anh, anh đã tìm tôi trở về. Chúng ta sẽ sống thật tốt cùng nhau, không phải sao?”

Cậu bước lên phía trước, đem mặt vùi vào lưng áo sơmi của Lâm Bá Huân, gào khóc: “Anh vì sao phải đi? Anh không đi như vậy tôi có thể cả đời không nói ra... Anh vì sao phải đi... Tôi thích anh, tôi yêu anh...”

“Thiếu Triết, đừng khóc, Thiếu Triết!” Lâm Bá Huân quay người ôm lấy cậu, để ở trong ngực mình khóc đến nước mắt dính đầy trên áo, “Đây là do hiệu ứng chim non, chính cậu cũng từng nói, vô luận là ai tới đón cậu, cậu sẽ đều đối với hắn có hảo cảm.”

“Tôi gạt anh... Ô ô... Tôi chỉ thích một mình anh... Bá Huân, không cần đi... Không cần đi...” Lâm Thiếu Triết hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ nức nở lặp đi lặp lại, trong mông lung cảm giác được Lâm Bá Huân thở dài, tay đặt lên lưng cậu, cảm giác lần đầu tiên được người khác an ủi lúc trước quay trở lại, cậu gắt gao nắm chặt quần áo Lâm Bá Huân, sẽ không buông tay.

“Như vậy là không đúng, Thiếu Triết.” Lâm Bá Huân ôn nhu giống như đang hống một tiểu hài tử khóc nháo đòi kẹo, “Chậm rãi rồi cậu sẽ quên tôi thôi, sẽ phát hiện ra rằng trở thành Lâm Thiếu Triết, thế giới của cậu rất lớn, có một con đường dài phía trước phải đi, sẽ được gặp càng nhiều người... gặp được người bản thân chân chính thích. Bà nội không phải nói tổ chức vũ hội cho cậu sao? Cậu khi đó sẽ nhận thức rất nhiều rất nhiều tiểu thư xinh đẹp, rồi cùng một trong số họ kết hôn, sinh hài tử... Tạo thành một gia đình thuộc về mình. Thật sự, tôi thì là cái gì chứ? Cậu nói cậu thích tôi, chỉ là do ấn tượng ban đầu mà thôi, về sau cậu nhất định sẽ cảm thấy thực buồn cười.”

“Thật... Thật vừa khéo.” Lâm Thiếu Triết nức nở ngẩng đầu, sụt sịt, nói đứt quãng, “Trước kia tôi cũng nghĩ như vậy, tôi nghĩ, sau khi kế hoạch chấm dứt, anh sẽ cho tôi ba trăm vạn, để tôi cút đi, sau đó anh trở thành người sở hữu Quảng Ích, còn cao cao tại thượng không ai bì nổi, tiếp đó lấy vợ, có thể là Tôn tiểu thư, hoặc khác ai, rồi sinh con, sống trong căn nhà lớn kia, cuộc sống vô cùng hạnh phúc, căn bản sẽ nhớ không ra tôi là ai, mà tôi thì sao, sẽ như một con mèo hoang không ai muốn lang thang khắp nơi, cầm số tiền anh cấp cho tôi... ôm ấp ký ức về anh, cô đơn như vậy mà sống... Cả đời cũng không có khả năng yêu thêm một ai khác... Bởi vì người tôi yêu chính là anh.”

Cậu đột nhiên hung ác nắm chặt tay áo Lâm Bá Huân, lớn tiếng uy hiếp: “Anh cũng nghĩ như vậy sao? Tôi cho anh biết! Mơ tưởng! Anh đã muốn bức tôi nói ra tôi yêu anh, tôi đây tuyệt đối sẽ không buông tha anh! Lâm Bá Huân! Anh nghĩ cũng đừng nghĩ bỏ lại tôi! Trước đây tôi thực hèn mọn, anh là thiếu gia, cho nên tôi chỉ có thể nhận mệnh, ngay cả thích cũng không dám nói ra sợ anh chán ghét. Hiện tại bất đồng! Tôi và anh rõ ràng là ngang hàng! Cho nên tôi muốn thích ai sẽ lớn tiếng nói ra! Tôi muốn làm gì liền làm cái đấy!”

“Đúng đúng, cậu muốn làm gì liền làm cái đấy.” Lâm Bá Huân thuận miệng nói lấy lệ một câu, “Nhưng cậu không có khả năng miễn cưỡng tình cảm, Thiếu Triết, cậu thích tôi, hy vọng tôi ở lại bên cạnh cậu, nhưng tôi, hy vọng rời đi, sống cuộc sống của riêng mình, thỉnh cậu tôn trọng lựa chọn của tôi, được không?”

“Tôi không tôn trọng, anh cũng chưa từng tôn trọng ý kiến của tôi!” Lâm Thiếu Triết mãnh liệt nói, “Tôi chỉ biết hôm nay nếu để anh đi, tôi sẽ hối hận cả đời!”

Lâm Bá Huân trầm mặc vài giây, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Thiếu Triết, không cần tùy hứng, để tôi đi thôi...”

“Anh thật sự phải đi sao?” Con ngươi trong trẻo đen láy của Lâm Thiếu Triết bị nước mắt tẩm qua trong suốt vô cùng, ngốc ngốc nhìn hắn, “Bá Huân, anh thật sự, một chút cũng không thích tôi sao?”

Tránh đi ánh mắt cậu, Lâm Bá Huân thấp giọng nói: “Như vậy là không đúng, Thiếu Triết.”

“Tôi quản nó là đúng hay không đúng! Hơn nữa, ai sẽ quan tâm? Bà nội sao? Bà nội thương chúng ta như vậy, bà sẽ không phản đối đâu, anh nói hội đồng quản trị sao? Hiện tại tôi chỉ biết một nguyên nhân lớn bọn họ không muốn ủng hộ tôi chính là vì tín nhiệm anh! Bọn họ hy vọng người tiếp quản Quảng Ích là anh! Vậy hiện tại không phải tốt lắm sao? Anh không đi, ở lại trong công ty, bà nội nói đúng, chỉ cần có thể kiếm được tiền bọn họ mới không thèm để ý chủ tịch có phải đồng tính luyến ái hay không!”

Lâm Thiếu Triết đột nhiên yên tĩnh trở lại, thì thào: “Cha... cũng thích nam nhân, cho nên hôn nhân của ông chính là một bi kịch, đối với ông, với mẹ, với tôi, đều là bi kịch... Tôi thích anh, Bá Huân, anh chẳng lẽ muốn tôi cũng phạm phải sai lầm của cha năm xưa sao?”

“Không phải, Thiếu Triết, tôi...”

“Anh còn nói hy vọng tôi hạnh phúc, không có anh, tôi phải hạnh phúc thế nào? Đúng vậy, lấy thân phận của tôi, muốn tìm một nữ nhân kết hôn một chút cũng không khó, sau đó? Tôi không làm… thất vọng vợ tôi sao? Rõ ràng tôi thích chính là anh, không phải nàng!”

Cậu nắm chặt tay, bi thương nhắm mắt lại, nước mắt rất nhanh dọc theo hai gò má chảy xuống: “Nàng sẽ biết tôi thích người khác, giống trước kia, mẹ biết cha thích nam nhân... Sau đó thì sao? Chúng tôi có thể hay không cũng có một hài tử? Nàng có thể hay không giống như mẹ tôi, đem hài tử của tôi mang đến cô nhi viện... Bá Huân, chẳng lẽ anh muốn hai mươi năm sau, trở về thay tôi tìm hài tử của tôi... Tôi còn chưa đủ đáng thương sao?!”

Cậu mở to mắt, sợ hãi mà xác nhận: “Bá Huân... Anh kỳ thật cũng thích tôi, đúng không...”

“Không!” Lâm Bá Huân nhanh chóng phủ nhận, “Thiếu Triết, tôi không có thời gian cùng cậu hồ nháo, cậu nên thành thục một chút đi.”

“Vậy vẫn còn tốt hơn anh không dám thừa nhận tình cảm của mình!” Lâm Thiếu Triết phản bác, trong đầu dần hiện ra một ký ức mơ hồ, cậu lập tức run lên, “Ngày đó trong bệnh viện, anh còn hôn tôi!”

Nhìn Lâm Bá Huân dùng sức lui từng bước, cậu biết, cậu nói không sai!

“Cái đó... Không có...” Lâm Bá Huân cố gắng trấn định nói, “Cậu nhớ nhầm rồi.”

“Tôi không có khả năng sai!” Lâm Thiếu Triết theo sát không tha, “Anh chính là vì thích tôi mới muốn đi! Bởi vì anh sợ không khống chế được tình cảm của mình! Nếu không phải, anh liền lưu lại chứng minh cho tôi xem! Xem anh rốt cuộc có thể kiên trì bao lâu.”

Cười khổ ngã ngồi lên giường, Lâm Bá Huân lần đầu tiên mất đi phong thái thường ngày: “Thiếu Triết... Cậu bảo tôi nên làm thế nào bây giờ...”

“Rất đơn giản.” Lâm Thiếu Triết từ trên cao nhìn xuống, “Tôi thích anh, anh cũng thích tôi, chúng ta hai người thẳng thắn với nhau là tốt rồi! Tôi không hy vọng chúng ta cứ không minh bạch như vậy mà tách ra, sau đó hối hận cả đời!”

Cậu ngồi xổm xuống, ánh mắt trong suốt khát cầu nhìn Lâm Bá Huân: “Bá Huân, lưu lại... Vì tôi, lưu lại, anh rất rõ ràng, chúng ta chỉ có cùng một chỗ mới có thể hạnh phúc, anh nghĩ cái gì tôi biết, tôi cũng là suy từ bản thân mà phỏng đoán ra suy nghĩ của anh, chính là hiện tại tôi muốn nói với anh, anh sai rồi, anh rời đi, tôi sẽ không giống như anh nghĩ, hảo hảo mà sống, bởi vì nơi này!”

Cậu đặt tay lên vị trí trái tim, nhẹ giọng nói: “Vĩnh viễn khuyết thiếu một mảnh...”

Đưa tay nắm lấy tay Lâm Bá Huân, cảm nhận được ấm áp quen thuộc, Lâm Thiếu Triết bỗng nhiên lại muốn khóc, cậu liều mạng kềm chế, rưng rưng nở nụ cười: “Xem... Chạm anh một chút thôi tôi đã như vậy rồi, nếu thật sự mất đi anh, tôi không biết bản thân sẽ biến thành bộ dáng gì nữa... Bá Huân, chúng ta rõ ràng là thích đối phương, vì cái gì phải tách ra? Anh luôn miệng nói muốn tốt cho tôi, lại muốn nhìn tôi thống khổ mà nhẫn tâm rời đi sao? Anh nói tôi sẽ quên anh, tôi đây quên không được thì làm sao bây giờ? Qua năm năm, mười năm, hai mươi năm vẫn không quên được, anh sẽ trở về chịu trách nhiệm sao?”

Cậu cúi đầu, cô đơn nói: “Tôi thường xuyên một mình miên man suy nghĩ, một hồi cảm thấy anh thực để ý tôi, một hồi lại cảm thấy anh căn bản không để tôi trong mắt... Hoặc là anh thật sự thích tôi, nhưng những chuyện khác, so với tôi quan trọng hơn... Chính là tôi không mạnh mẽ được như anh, ha, vậy cũng là do anh không có hoàn toàn dạy tôi thật tốt đi? Trong cảm nhận của tôi... Anh là lớn nhất, tôi không thể không có anh... Bá Huân, van cầu anh, lưu lại...”

“Không cần nói nữa.” Lâm Bá Huân vươn tay, đem cậu kéo đến gắt gao ôm vào trong ngực, thanh âm khàn khàn vang lên bên tai Lâm Thiếu Triết, “Thiếu Triết... Thực xin lỗi...”

“Tôi không muốn nghe anh nói đúng hay không đúng! Tôi muốn anh lưu lại!” Lâm Thiếu Triết bắt đầu tuyệt vọng, trút giận một hơi cắn lên vai hắn, cả người vẫn còn đang run rẩy.

“Được... Tôi đáp ứng cậu, lưu lại.” Xuất hồ ý liêu, cậu lại nghe được Lâm Bá Huân ôn nhu trả lời.

Ngốc hồ hồ buông ra, Lâm Thiếu Triết chớp chớp mắt, chần chờ hỏi: “Anh vừa rồi nói cái gì?”

Nụ cười của Lâm Bá Huân vẫn như lúc trước, làm cậu mặt đỏ tim đập: “Tôi nói, tôi nguyện ý lưu lại.”

“Vậy... Có phải hay không cũng liền đại biểu... Anh nguyện ý nhận tình cảm của tôi?” Lâm Thiếu Triết lo sợ bất an hỏi.

“Đúng vậy.” Lâm Bá Huân gật đầu, “Tôi phải trông chừng cậu, không cho cậu làm chuyện điên rồ, đây là trách nhiệm của tôi.”

Khóe miệng chậm rãi cong lên, nước mắt lại mãnh liệt rơi xuống, Lâm Thiếu Triết đã không rõ mình là đang khóc hay đang cười, cậu dồn sức ôm lấy cổ Lâm Bá Huân, hung hăng mà lay động: “Vậy anh mới vừa rồi còn cái gì đúng hay không đúng... Làm tôi sợ muốn chết... Ô ô...”

Mỉm cười ôm cậu, Lâm Bá Huân nhẹ giọng nói: “Tôi giải thích là bởi vì tôi không nên để cậu thống khổ như vậy, tôi tự cho mình rời đi liền có thể giải quyết hết thảy, nếu tôi sớm biết...”

“Thì anh sẽ chạy nhanh hơn, căn bản không để tôi có cơ hội tìm được anh, đúng không, tôi biết anh nhất định sẽ như vậy mà...” Lâm Thiếu Triết lên án, “Đã muộn rồi! Anh vốn không nên cho tôi cơ hội yêu anh, hiện tại dù sao yêu thì cũng đã yêu rồi, tôi nhất định sẽ không buông tha anh!”

“Vậy cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, tôi cũng sẽ không buông cậu ra đâu.” Lâm Bá Huân ôn nhu nói.

“Hắc! Tôi cầu còn không được!” Lâm Thiết Triết cọ cọ lên quần áo hắn, chăm chú nhìn khuôn mặt Lâm Bá Huân, bỗng nhiên nở nụ cười, “Tôi đây về sau còn có thể kêu anh là đại ca không?”

“Tùy cậu.”

“Mang tôi đi thắp nén hương cho cha đi, cha nhìn tôi và anh cùng một chỗ, nhất định sẽ thấy yên lòng.”

“Được, hôm nay muốn đi sao?”

“Ân... Bất quá trước đó, anh cũng không thể cho tôi một nụ hôn sao?”

“...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.