Ái Thượng Giả Diện Trợ Lý

Chương 8: Chương 8




Ngày hôm sau Ngô Hạo sau khi rời giường liền khôi phục bộ dáng lúc trước, im lặng không hề đề cập tới, từ sau lần đến công ty đó, bà nội cũng bắt đầu chuẩn bị chuyển giao quyền lực, Ngô Hạo mỗi ngày đều theo Lâm Bá Huân đi thị sát các công ty, trước mặt cậu lúc này là một viên chức nhỏ hình như chưa từng được diện kiến đại nhân vật bao giờ đang đứng trước cửa thang máy chờ cậu, hướng cậu thao thao bất tuyệt báo cáo tình hình kinh doanh của công ty, loại cảm giác này, thật đúng là không phải tốt bình thường mà.

“Có mệt không?” Bận rộn một ngày, Lâm Bá Huân nhìn cậu hỏi, “Cậu hẳn là thấy rất nhàm chán đi? Đến, uống chén trà.”

Ngô Hạo tiếp nhận chén trà trên tay hắn, bên môi câu lên một nụ cười nghịch ngợm, dùng sức lắc lắc đầu: “Không có, nhìn tác phong của anh mấy ngày qua, tôi mới bắt đầu thông suốt a, khó trách lúc trước anh phát hỏa với tôi, khi đó tôi xác thực cái gì cũng không hiểu, chính mình hiện tại nhớ tới cũng thấy rất buồn cười. Ai, mặc kệ nói thế nào, tôi xem như cũng được thấy việc đời, có vài thứ, một mình mình có dùng sức bao nhiêu cũng không làm được, trước hết phải hiểu thấu đáo luật chơi đã.”

“Cậu nói đúng.” Lâm Bá Huân gấp laptop lại, “Kinh doanh chính là như vậy, cậu lại có thiên phú, cũng cần phải có người mang cậu đi nhìn vài lần mới biết được nông sâu.”

Ngô Hạo nghiêng đầu nhìn hắn: “Hiểu được, có kinh nghiệm mấy ngày qua, tôi về sau khẳng định sẽ dần dần thông suốt, không bao giờ… là tôi của trước đây nữa, này đều phải cám ơn anh.”

“Đây là chức trách của trợ lý tổng tài.” Lâm Bá Huân mi mắt một chút cũng không động nói, “Giúp đỡ cậu, là bổn phận và trách nhiệm của tôi.”

Ngô Hạo mím môi, bất đắc dĩ cười cười, ngón tay vô thức vẽ vòng trên bàn, thấp giọng nói: “Anh cũng biết tôi không có ý này, quên đi... Anh chính là như vậy, tôi đã quen.”

Hai tháng ngắn ngủn, tôi đã quen với ngày ngày có anh bên cạnh, vậy tương lai thì sao? Tôi có phải sẽ dùng cả quãng đời sau này, quen với cuộc sống không có anh?

Ngày tháng yên ả trôi qua, Ngô Hạo càng ngày càng quen thuộc hoạt động của tập đoàn, mà các công ty con với vị thiếu gia trẻ tuổi sắp tiếp quản Quảng Ích này cũng có chút kính phục, hết thảy mọi việc đều phát triển tự nhiên như vậy, thẳng đến một buổi sáng, thời điểm Ngô Hạo thoải mái bước từ bãi đỗ xe công ty ra, Lâm Bá Huân nhận điện thoại, sắc mặt bỗng nhiên ngưng trọng.

“Hôm nay tôi muốn xem các bảng biểu báo cáo và tài liệu liên quan đến vận tác hàng hải một chút, năm trước phát triển cũng không tốt.” Cậu nhấn thang máy, quay đầu hướng Lâm Bá Huân nói xong, vừa thấy sắc mặt hắn lại nhất thời cảm thấy bất an: “Làm sao vậy?”

“Tôi hiểu, hiện tại tôi sẽ cùng hắn lên.” Lâm Bá Huân thu hồi di động, cười lạnh hai tiếng, “Sao phải gấp đến vậy, trò yêu ma quỷ quái gì cũng dám dùng.”

“A?” Ngô Hạo nghe không hiểu, “Anh nói cái gì? Cao ốc chúng ta có ma quỷ lộng hành sao?”

“Cậu vài năm nữa sẽ hiểu, người so với quỷ càng đáng sợ hơn.” Hai mắt đen láy của Lâm Bá Huân thâm thúy nhìn cậu, “Lát nữa mặc kệ phát sinh chuyện gì cậu đều phải bảo trì trấn định, hết thảy nghe lời tôi, có thể làm được không?”

Ngô Hạo không chút do dự gật đầu, lại hỏi: “Phát sinh chuyện gì?”

“Cậu lập tức sẽ biết.” Lâm Bá Huân nhìn thang máy dừng ở tầng cao nhất, lui lại vài bước đứng sau Ngô Hạo, “Trấn định một chút, giống như bình thường thôi.”

Ngô Hạo còn chưa kịp nói gì, cửa thang máy đã mở ra, nhân viên mỗi người đều đang làm công việc của mình, nhưng rõ ràng, không khí có chút ngưng trọng, còn có thêm một vài người cậu chưa từng thấy qua, thời điểm thấy cậu cũng cung kính cúi đầu chào, nhưng ánh mắt lại có chút cổ quái.

“Thiếu Triết.” Người luôn ở nhà niệm Phật, nhiều nhất là đến hoa viên tản bộ, bà nội cư nhiên hiện tại lại xuất hiện ở cửa phòng hội nghị, mái tóc bạc trắng được búi thấp cẩn thận sau đầu, mặc bộ váy dài màu xám tro, trên cổ đeo dây chuyền trân châu sáng bóng, tay đeo bao cầm quải trượng, hoàn toàn một bộ chính trang, ngoắc ngoắc cậu: “Lại đây.”

Ngô Hạo đầy bụng nghi ngờ đi qua, đỡ lấy cánh tay bà nội: “Nội, người sao lại tới đây?”

Bà nội vỗ vỗ cánh tay cậu, cười nói: “Có người muốn nháo to chuyện, ta không thể không đến a.”

“Lão thái thái, lời này chúng tôi thật gánh không nổi.” Lập tức có một nam nhân khom lưng áy náy cười nói, “Lâm lão tiên sinh chẳng qua ủy thác chúng tôi đưa ra một đề nghị, cũng không phải thật sự...”

Quải trượng tinh xảo gõ mạnh một tiếng lên mặt đất đánh gãy lời gã, thanh âm bà nội không nóng không lạnh vang lên: “Ngay cả bức vua thoái vị cũng đều xướng ra rồi, còn thiếu nước trực tiếp xưng vương thôi?”

“Lão thái thái, này...”

Lâm Vệ Nhân từ sau chạy lên, đỡ lấy cánh tay bên kia của bà nội, khuyên nhủ: “Thẩm, không nên tức giận, trước ngồi xuống nghỉ ngơi chút, Thiếu Triết, còn không mau đỡ bà nội vào văn phòng, uống chén trà bớt giận. Lý Ngạn, ngươi đừng nói nữa, như vậy không trách được chủ tịch sinh khí, tam thái thúc già rồi, các ngươi cũng đi theo hồ đồ luôn sao? Thế nhưng hoài nghi Thiếu Triết không phải con ruột anh họ tôi, còn mời bác sĩ đến giám định DNA cái gì, này không phải quá hoang đường đi?!”

Tựa như một tiếng sấm vang lên trên đỉnh đầu, Ngô Hạo trợn mắt há mồm, cậu lúc này mới thấy phòng nghỉ phía xa, có hai bác sĩ mặc đồng phục trắng, còn thò đầu ra nhìn bên này.

Giám định DNA... Cái này xong rồi! Cậu cũng không phải Lâm Thiếu Triết thật sự! Cho dù Lâm Thiết Triết thực là con trai ruột Lâm Vệ Quốc, nhưng lấy máu cậu đi kiểm nghiệm chỉ có thể có một kết quả! Chính là bị vạch mặt ngay tại chỗ!

Cầu cứu nhìn Lâm Bá Huân một cái, phát hiện sắc mặt đối phương càng thêm âm trầm, gắt gao nhìn thẳng Lâm Vệ Nhân, giống như kẻ đưa ra đề nghị giám định DNA không phải Lý Ngạn, mà là Lâm Vệ Nhân đang luôn mồm giải vây cho cậu kia.

“Kiểm nghiệm DNA?” Bà nội cười lạnh, “Tam thúc thật đúng là quan tâm a, năm đó sao không hoài nghi Vệ Quốc không phải cốt nhục Trọng Vĩ đi, thế nào? Cầm vài phần lợi nhuận hẳn rất thư thái, qua vài chục năm, hiện tại lại nghĩ muốn lâm nguy thụ mệnh (nguyên văn: 临危受命, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, theo ý mỉa mai) đi ra chủ trì đại cục?”

“Thẩm, là hiểu lầm thôi, đừng nóng giận, ngài đi vào ngồi một chút đi, nếu không trước hết để Bá Huân đưa ngài trở về? Lý Ngạn, không cần nháo nữa, loại sự tình này quả thực là làm trò cười cho thiên hạ, truyền ra ngoài mặt mũi Lâm gia còn không phải mất hết sao, ngươi mau trở về, tam thái thúc bên kia, một lát nữa tôi tự mình qua bồi tội. Nhưng vô luận thế nào cái gì giám định DNA cũng là không thể làm! Này... Này... Này còn ra cái gì nữa!”

“Lão thái thái, Lâm tiên sinh.” Nam nhân kêu Lý Ngạn tuy rằng dung mạo thường thường, nhưng ngược lại một chút cũng không bị dọa, vẫn kiên trì nói, “Tôi làm đại diện toàn quyền của Lâm lão tiên sinh đã mười năm, lần này là ý kiến của lão tiên sinh, tôi cũng biết không thỏa đáng, nhưng vẫn phải làm theo chức trách, hay ngài muốn trước mặt thành viên hội đồng quản trị cấp. Nếu lão thái thái kiên quyết không đồng ý, tôi cũng chỉ có thể trở về phục mệnh, ở buổi họp hội đồng quản trị tháng sau chính thức nói ra chỉ sợ càng to chuyện?” Nói xong, gã quay qua liếc Ngô Hạo một cái, ngoài cười trong không cười nói: “Tình huống không giống nhau... Chúng ta cũng biết, tiền chủ tịch cùng phu nhân cảm tình không phải rất tốt, chủ tịch... Kỳ thật thích nam nhân không phải sao?”

“Làm càn!” Thanh âm bà nội không đề cao, nhưng uy nghiêm trong lời nói nháy mắt áp bách cơ hồ tất cả khiến mọi người câm như hến, “Cút về, lập tức cút!”

Ngô Hạo giật mình đến miệng cũng không khép lại được, ngốc hồ hồ nhìn Lâm Bá Huân, người kia căn bản không rảnh chú ý cậu, mày nhíu thành một đoàn, vẫn hung hăng trừng mắt Lâm Vệ Nhân.

Lý Ngạn sắc mặt trắng bệch, cố cười nói: “Lão thái thái, tôi chỉ là chuyển đạt đề nghị của Lâm lão tiên sinh... Đây cũng không phải việc tư, quan hệ đến quyền thừa kế, hội đồng quản trị cũng có quyền đối với vị chủ tịch sắp tiếp nhận này hiểu biết thêm một chút đi? Dù sao Lâm thiếu gia...”

“Được.” Bà nội quyết đoán quát ngừng câu gã sắp nói, “Ta biết phía sau ngươi có người sai sử, thời điểm này không nhân cơ hội đưa ra vài thủ đoạn bịp bợm các ngươi sẽ không cam tâm, được, giám định liền giám định, ta xem về sau lão lấy cái gì đi che bản mặt mình!”

Bà nắm lấy tay Ngô Hạo, không cho thanh minh nói: “Ngươi không phải bác sĩ cũng đều đem tới rồi? Hiện tại liền lấy máu đi, sau đó ta sẽ phái người giám sát toàn bộ quá trình, ta liền ngồi đây chờ kết quả!”

“Nội!” Ngô Hạo cực kỳ hoảng sợ, thiếu chút nữa liều lĩnh giãy ra sau đó tông cửa mà chạy, nếu kiểm nghiệm DNA liền xong rồi! Thân phận của cậu lập tức sẽ bị vạch trần, kế hoạch của Lâm Bá Huân cũng sẽ thất bại ngay lập tức, bọn họ nhất định sẽ thua thê thảm!

Cậu không phải Lâm Thiếu Triết! Cậu là Ngô Hạo a!

Trong lòng hoảng loạn, cậu lại nhìn hướng Lâm Bá Huân, hy vọng có thể nhìn được thêm một chỉ thị từ hắn, nhưng Lâm Bá Huân vẫn như trước không nhìn cậu, ngược lại lui về sau từng bước, thối lui đến đám người bên ngoài.

Hắn không phải là muốn đào tẩu trước đi? Ý niệm này lóe lên trong đầu Ngô Hạo, lập tức liền phỉ nhổ chính mình một cái, Lâm Bá Huân cũng không phải người như vậy! Hắn nhất định có chiêu bí mật gì đó chưa sử xuất ra, nhất định là thế! Hắn không phải bảo chính mình trấn định, hết thảy nghe theo hắn sao?

Chính là... Anh ngược lại nói chuyện đi... Tới khuyên nhủ bà nội đi! Lời của anh bà nội nhất định sẽ nghe, ít nhất cũng có thể kéo dài thêm hai ngày nghĩ biện pháp a, anh cũng đừng để tôi trước mọi người xấu mặt a... Vì cái gì từ đầu tới cuối chỉ có Lâm Vệ Nhân đứng ra bảo vệ tôi? Anh ngay cả nhìn cũng không nhìn tôi lấy một cái? Tôi mới cùng hội cùng thuyền với anh không phải sao?!

Lâm Vệ Nhân vẫn còn muốn ngăn cản sự tình phát sinh, nhưng bà nội nếu đã lên tiếng. Việc này nhất định không thể khác được, đám người tản đi, Ngô Hạo tận lực làm bộ bình tĩnh đỡ bà nội đi vào văn phòng chủ tịch, ngồi trên ghế sa lon, hai bác sĩ cùng ba hộ sĩ mang theo thùng đi tới, thuần thục xuất ra ống tiêm chuẩn bị lấy máu để xét nghiệm.

“Tôi muốn trước hướng hai vị giải thích một chút giám định DNA là thế nào có được không?” Bác sĩ có chút xấu hổ nói, bà nội phất tay: “Bác sĩ, tôi không loại cổ hủ chỉ biết cả ngày ở nhà, những thứ này tôi hiểu được.”

“Ách, vâng, lão thái thái.” Bác sĩ vệ sinh điểm lấy máu, “Bởi vì cha mẹ Lâm tiên sinh đã mất, người có quan hệ huyết thống duy nhất chính là lão thái thái ngài, cho nên chúng ta chỉ có thể so sánh mẫu máu của ngài cùng Lâm tiên sinh, vì để công bằng…, tốt nhất nên có một mẫu máu của bên thứ ba làm tham chiếu.”

“Như vậy không phải phiền toái sao?” Lâm Vệ Nhân lập tức phản đối, “Bác sĩ, tôi không hiểu lắm, nhưng tôi cũng biết, giám định DNA thì phải là cha mẹ với con cái mới hữu hiệu nhất, như vậy cách một thế hệ có thể khác biệt hay không? Tôi vẫn cho là điều này quá hoang đường, thẩm, tốt nhất là không cần làm vậy, đây quả thực là vũ nhục Thiếu Triết.”

Ngô Hạo ở trong lòng liều mạng gật đầu, quay đầu nhìn về phía Lâm Bá Huân, ước gì hắn cũng phụ họa Lâm Vệ Nhân một lần, có lẽ có khuyên bảo của hắn, bà nội sẽ thay đổi chủ ý.

“Tôi đến làm bên thứ ba.” Lâm Bá Huân nói chuyện, nhưng điều hắn thốt ra lại khiến trước mắt Ngô Hạo tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu.

“Không sao cả, dù sao chỉ cần chứng minh Thiếu Triết cùng ta có quan hệ huyết thống là được rồi.” Bà nội lấy một loại bình tĩnh kinh người nói.

Trong sự tuyệt vọng của Ngô Hạo, ba ống máu ghi rõ thứ tự, được cẩn thận bỏ vào hộp mẫu máu, bác sĩ đứng lên mang theo thùng, cùng một hàng ngũ bảo hộ giám thị ở cửa, rời đi công ty. Không khí nhất thời tương đối nặng nề, Lý Ngạn sớm không biết trốn đi đâu, bà nội thẳng thắt lưng ngồi trên ghế sa lon, Lâm Vệ Nhân ở bên cạnh thấp giọng khuyên bảo, Lâm Bá Huân quay lưng về phía mọi người, không biết nhìn cái gì, Ngô Hạo sắc mặt trắng bệch, ngón tay đặt trên bàn gắt gao nắm lại một chỗ.

“Thiếu Triết.” Khi Lâm Vệ Nhân đang không ngừng khuyên nhủ bà nội uống chút nước này nọ, nằm xuống nghỉ ngơi, ăn cái gì đó, bà nội bỗng nhiên mở miệng, nhìn về phía Ngô Hạo, biểu tình hơi chút nhu hòa: “Có ý kiến gì sao?”

“Con?” Ngô Hạo mê mang nhìn bà, ý tưởng trong lòng tôi mà nói ra nhất định sẽ bị người đánh chết... Bà nội, kỳ thật tôi không phải tôn tử người, Lâm Thiếu Triết chân chính, chỉ có Lâm Bá Huân biết tung tích của hắn thôi.

Nhìn ra cậu bất an, bà nội hiền lành xoa xoa đầu cậu: “Con còn nhỏ, được Bá Huân bảo hộ quá tốt, chưa thấy qua lòng người hiểm ác. Về sau cần phải chú ý hơn, chuyện ghê tởm giống như hôm nay, chờ con làm chủ tịch, còn có thể lại xuất hiện nữa. Thương trường giống như chiến trường vậy, có nhiều lúc, kẻ âm mưu gian trá lại là người một nhà, chỉ vì chút ích lợi kia. Hôm nay cứ coi như là bài học đầu tiên đi, nội biết con thực sinh khí, cảm thấy bị vũ nhục, nhưng con làm rất tốt, không có xúc động, càng không có không khống chế được tâm tình mà tranh cãi ầm ĩ, rất giỏi. Hảo hài tử, điều con nên làm bây giờ là nhớ kỹ việc hôm nay, sau đó chậm rãi tính rõ ràng.”

Tôi nào dám xúc động a, tôi thật ra là muốn chạy trốn ấy. Ngô Hạo bất đắc dĩ cười khổ, gật gật đầu: “Con hiểu được, nội.”

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lâm Vệ Nhân tự mình ra ngoài bưng hai chén sữa trở về, khuyên Ngô Hạo uống nửa chén, bà nội không nói gì, tay di động chuỗi hạt đang cầm, nhắm mắt dưỡng thần, cũng không biết qua bao lâu, Lâm Bá Huân xoay người ra ngoài, Ngô Hạo vốn đang tâm hoảng ý loạn lập tức ngước lên hỏi: “Đại ca anh đi đâu vậy?”

“Toilet.” Thanh âm Lâm Bá Huân thực ổn định, không một tia dị thường.

“Tôi cũng đi.” Ngô Hạo từ trên ghế sa lon nhảy dựng lên, vội vội vội vàng đi theo phía sau hắn.

“Xem hai huynh đệ này, tình cảm thật tốt, đi toilet cũng phải cùng đi a?” Lâm Vệ Nhân tựa hồ muốn hòa hoãn không khí một chút, ở phía sau trêu ghẹo nói, Lâm Bá Huân đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lợi hại thẳng tắp đảo qua, khiến gã cũng tự thấy xấu hổ cúi đầu.

Ngô Hạo lại căn bản mặc kệ, tim cậu hiện tại đã đập đến loạn cả lên rồi, giống như bị hơ trên lửa vậy, đi theo Lâm Bá Huân vào trong toilet được trang hoàng xa hoa, lập tức đóng cửa lại, bối rối hỏi: “Làm sao bây giờ?”

“Làm sao bây giờ?” Lâm Bá Huân mở vòi nước, rửa tay, “Tôi chỉ là tới rửa tay, cậu còn cùng vào đây làm chi?”

“Đã đến lúc này mà anh còn ——” Ngô Hạo đem lời sắp thốt ra đè ép xuống, cảnh giác nhìn nhìn bốn phía, Lâm Bá Huân cẩn thận như vậy, có phải hay không bởi vì nơi này có máy nghe trộm hoặc máy chụp ảnh, vân vân? Để nắm lấy sơ hở của chính mình?

Chính là... Lập tức sẽ bị vạch trần... Thêm mấy cái chứng cứ phạm tội nữa chắc cũng không sao đi?

Hoặc là... Lâm Bá Huân là muốn thí xe giữ tướng? Hắn có thể trở mặt nói chuyện này căn bản không liên quan tới hắn, đúng vậy, Lâm Thiếu Triết không phải con của Lâm Vệ Quốc, điều đó và hắn có quan hệ gì đâu? Xui xẻo chỉ có chính mình, nhưng, nếu bị người khác nắm được chứng cớ chứng minh mình là do Lâm Bá Huân tìm đến giả mạo Lâm Thiếu Triết, kia Lâm Bá Huân nhất định sẽ bị Lâm gia đuổi ra khỏi nhà, thậm chí còn có thể bị khởi tố.

Như vậy... Tôi nên cái gì cũng không nói... Hết thảy đều để bản thân gánh vác đi... Đợi lát nữa, tôi sẽ mang thân phận giả mạo này, dưới ánh nhìn khinh thường của mọi người đi ra khỏi cao ốc, dù sao... Từ trước tới giờ bản thân đều bị người khác xem thường, cũng không kém hôm nay là mấy, chỉ cần có thể bảo trụ anh là tốt rồi...

“Đại ca, tôi thực sợ hãi...” Thanh âm cậu run nhè nhẹ, xảy ra loại sự tình này, ly biệt ngay trước mắt, cậu không bao giờ… có thể nhìn thấy Lâm Bá Huân nữa, vốn nghĩ thời gian ở chung còn vài ngày, mấy tháng... Thật không ngờ, hôm nay lại chính là lúc phải tách ra, hắn hẳn sẽ không nhìn quân cờ làm hại kế hoạch của hắn thất bại thêm một cái nữa đâu...

Tim, bỗng nhiên nổi lên đau đớn, ép cậu tới không thể không há mồm thở dốc, dựa vào bức tường lạnh như băng phía sau: “Tôi thực sợ hãi...”

Lâm Bá Huân từ trong gương thấy được sắc mặt cậu trắng bệch, do dự nửa ngày, rốt cục xoay người lại, thản nhiên nói: “Tôi không phải nói với cậu chớ khẩn trương, hết thảy đều có tôi sao?”

Ngô Hạo nâng đầu nhìn hắn, cười khổ nói: “Tôi vẫn thực tin tưởng anh.”

“Tốt lắm, vậy tiếp tục.” Lâm Bá Huân lau khô hai tay, đi đến trước mặt cậu, trầm thấp nói, “Nhiệm vụ của cậu, chính là tháng sau thuận lợi tiếp nhận quyền từ hội đồng quản trị, trở thành tân nhiệm chủ tịch của Quảng Ích, những thứ khác không cần quan tâm, tôi sẽ thay cậu làm thỏa đáng.”

Ngô Hạo nhìn cà- vạt trên ngực hắn, chậm rãi nghiêng người về phía trước, cúi đầu, trán đặt lên ngực hắn, thanh âm thấp đến không thể nghe thấy: “Bá Huân... Tôi vẫn còn sợ hãi...”

Tôi có thể không bị vạch trần sao?

Anh sẽ dùng biện pháp gì đến thay tôi giải vây? Trên đường đánh tráo mẫu máu? Chính là anh muốn tới chỗ nào tìm mẫu máu của Lâm Thiếu Triết đến thay? Mua chuộc bác sĩ? Kịp sao? Hay là anh tính toán đại khai sát giới, đem tất cả những người biết rõ sự tình trong tòa nhà này giết sạch?

Ngô Hạo vì tưởng tượng kinh người của mình mà nhịn không được cười khúc khích, hai vai run run thấp giọng nói: “Đại ca, tôi biết anh không gì không làm được, nhưng là anh cũng không thể chống lại được khoa học đi?”

Lâm Bá Huân kéo cậu, khẩu khí thực bình tĩnh nói: “Đừng nghĩ nhiều, đi ra chờ kết quả đi.”

Hít sâu một hơi, Ngô Hạo chà xát mặt ngẩng đầu: “Được.”

Có tiền năng suất làm việc thật mau, bình thường nhanh nhất cũng phải đợi hai mươi bốn tiếng xét nghiệm DNA, vậy mà giờ chỉ mới có hai tiếng đã có kết quả, A Tiêu mặt đầy nghiêm túc cùng một vài người khác theo bác sĩ đi tới, đưa ra một bản kết quả giám định, bà nội giơ tay nhận lấy, thời khắc mở ra, Ngô Hạo tim đập đến cơ hồ muốn bắn ra khỏi ngực.

Bà nội mặt đầy nếp nhăn xẹt qua một tia cười lạnh, chuyển tay đưa cho Lâm Vệ Nhân vẫn đang hỏi han ân cần phía sau, “Ngươi đọc to cho mọi người cùng nghe.”

“Thẩm...” Lâm Vệ Nhân khó xử cười cười, “Hay để cho Bá Huân đến đọc đi?”

“Hắn cũng là mục tiêu giám định, tốt nhất tránh đi.” Bà nội ánh mắt xẹt qua đám người trước mặt, gằn từng tiếng, “Đúng vậy, những cổ đông khác nói không quan tâm những việc lặt vặt này đó của gia đình, nhưng ngược lại thân thích Lâm gia cơ hồ đều có mặt. Được, tốt lắm, nhân dịp này cũng muốn nói luôn, về sau mọi người trong nhà sinh con trai, khả đừng quên chuyện đầu tiên phải làm là đi giám định đứa nhỏ của mình, miễn cho đến khi kế thừa tài sản lại bắt đầu giở trò.”

Một đám người ở đây đầu cúi thấp, không dám cùng ánh mắt của lão thái thái đối diện. Lâm Vệ Nhân mở ra bản kết quả giám định, ho nhẹ một tiếng, có chút gian nan đọc to: “Lâm Thiếu Triết tiên sinh (mẫu máu B) cùng Trầm Hữu Lam phu nhân (mẫu máu A) quan hệ huyết thống thành lập, Lâm Bá Huân tiên sinh (mẫu máu C) cùng Trầm Hữu Lam phu nhân (mẫu máu A) quan hệ huyết thống không thành lập, Lâm Thiếu Triết tiên sinh (mẫu máu B) cùng Lâm bá huân tiên sinh (mẫu máu C) quan hệ huyết thống không thành lập.”

Trong đám người đang cúi đầu có người kinh hô một tiếng, lập tức an tĩnh lại như mặt nước.

Ngô Hạo thiếu chút thở không ra hơi, tuy rằng ngoài mặt vẫn bình tĩnh dị thường, trước mắt đã như có sao bay tứ phía, Lâm Bá Huân làm được! Hắn cư nhiên làm được! Tuy rằng không biết dùng biện pháp gì! Nhưng là xác thực, hắn làm được!

Cậu đang muốn quay đầu lại nhìn Lâm Bá Huân, bà nội đã muốn đứng lên, thân thể gầy yếu phảng phất vô thượng uy nghiêm, từ trên cao nhìn xuống đám người: “Vốn, trước khi Thiếu Triết tiếp nhận chức vị chủ tịch, ta cũng không nghĩ tự mua thêm phiền phức, bất quá xem ra đây là có người không muốn thanh tịnh, như vậy, tháng sau trong cuộc họp hội đồng quản trị, ta thân là đương nhiệm chủ tịch, sẽ tiến hành điều chỉnh một ít nhân sự.”

Bà dừng một chút, khôi phục khẩu khí ôn hòa hiền lành lúc trước: “Thiếu Triết, Bá Huân, hôm nay công việc của các ngươi hủy bỏ, theo ta về nhà.”

“A, vâng thưa nội.” Ngô Hạo cho dù trong lòng có trăm ngàn nghi vấn, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo, thời điểm đỡ bà nội đi ra khỏi phòng hội nghị, cậu thương hại nhìn thoáng qua đám người, những người liên quan đều mặt xám như tro tàn, Ngô Hạo biết, điều gì đang chờ đợi bọn họ.

Nếu như bị vạch trần, như vậy hiện tại mặt xám như tro tàn chắc là chính mình đi... Nếu ngay cả Lâm Bá Huân cũng bị liên lụy, vậy thất bại thảm hại chính là hắn a...

***

Trên đường về nhà, Lâm Bá Huân vẫn không nói chuyện, bà nội dường như mệt mỏi, nhắm mắt lại, tay vỗ vỗ nhẹ cánh tay Ngô Hạo, trên mặt nếp nhăn dày đặc cũng không che lấp được thần sắc mỏi mệt cùng mất mác, Ngô Hạo nhìn không đành lòng, nhẹ nhàng xáp lại gần làm nũng kêu: “Nội... Đừng nóng giận...”

“Nội không có sinh khí... Chỉ là có chút không rõ.” Lão thái thái mở to mắt, ngón tay sờ sờ mặt Ngô Hạo, “Thời điểm chúng ta khổ cực như vậy, thân thích không một ai đưa tay giúp đỡ, về sau Vệ Quốc làm ăn bắt đầu phát đạt, mỗi người đều chạy tới muốn được phân một phần, cho bọn họ cổ phiếu chia hoa hồng, để bọn họ chỉ cần ở nhà tiền tự đến cửa, không bỏ tiền, không góp sức, ta không rõ vì sao bọn họ còn chưa thấy đủ, còn nghĩ muốn đông nghĩ muốn tây, hận không thể dứt khoát đem Quảng Ích xâu xé mới tốt, vì cái gì? Là bởi vì bọn họ cũng họ Lâm sao?”

“Nội...”

“Ông nội ngươi mất sớm, Vệ Quốc một mình dốc sức tạo dựng sự nghiệp, quá mệt mỏi, cũng qua đời, hiện tại Lâm gia chỉ còn lại lão thái bà sắp vào quan tài ta đây cùng ngươi hài tử này, bọn họ không nghĩ đồng cam cộng khổ, lại còn khẩn cấp muốn nhảy ra quấy rối, thực cho ta là già rồi không làm được gì sao?” Bà nội lại nhắm mắt lại, “Tám gậy tre cũng không đánh họ hàng xa (nguyên văn: 八竿子打不到的远亲 – Bát can tử đả bất đáo đích viễn thân, ý nói người một nhà không hãm hại nhau), chuyện gì cũng chưa từng làm cho chúng ta, gió thổi cỏ lay (ý nói có chuyện nhỏ nhặt xảy ra) liền lên mặt gia trưởng tự cao tự đại đến khoa tay múa chân, lần này ta sẽ không nể mặt mũi bọn họ nữa... Ta già rồi, dù sao cũng phải làm cho con chút gì đó, mới có thể thanh thản đi gặp ông nội cùng cha con.”

“Nội, đừng nói nữa.” Ngô Hạo bắt lấy tay bà, “Con đều hiểu được, ngài không cần lo nghĩ nhiều như vậy, đại ca sẽ giúp con, đúng không, đại ca?”

Cậu quay đầu nhìn Lâm Bá Huân, ánh mắt người phía sau đang chăm chú nhìn ngoài cửa sổ xe, nghe vậy mới giật mình, gật gật đầu: “Bà nội, ngài yên tâm đi, tôi biết nên làm thế nào.”

Bị chuyện hôm nay phát sinh quấy nhiễu, triệt để quét sạch hứng thú, về đến nhà, quản gia bày ra một bàn đồ ăn cũng không ai muốn ăn, Ngô Hạo buông xuống tảng đá đè nặng trong lòng, càng nhiều nghi ngờ giờ mới chậm rãi nổi lên trong lòng, khẩn cấp đợi sau khi ăn xong tìm Lâm Bá Huân hỏi một chút. Khó khăn đợi đến sau khi ăn xong uống trà, cậu hớp vài hớp, giương mắt trông đợi bà nội uống xong trà lên lầu nghỉ trưa.

Bà nội lại không vội, cầm tách trà di động đuổi bọt, qua vài phút mới mở miệng: “Thiếu Triết, nội có chuyện muốn nói với con, con theo ta lên lầu một chút.”

“Nga.” Ngô Hạo ngoan ngoãn đứng dậy, lại bị Lâm Bá Huân vẫn trầm mặc ngăn lại, chuyển hướng bà nội: “Bà nội, vẫn là để tôi nói đi.”

Ngô Hạo mạc danh kỳ diệu nhìn hắn, lại nhìn bà nội, tựa hồ... Xảy ra chuyện gì cậu không biết? Bà nội sẽ đối cậu nói cái gì? Lâm Bá Huân lại muốn đối cậu nói cái gì?

Bà nội thật sâu nhìn Lâm Bá Huân một cái, biểu tình trên mặt thập phần phức tạp, thở dài nói: “Cũng tốt.”

“Thiếu Triết, đến thư phòng.” Lâm Bá Huân đơn giản nói một câu, đứng lên bước lên lầu, Ngô Hạo không biết làm sao theo sát hắn, lại quay đầu nhìn bà nội vẫn ngồi ở ghế dựa không nhúc nhích, hoàn toàn hồ đồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.