Ái Dục Thành Thị Chi Tâm Ý

Chương 8: Chương 8




“Chờ một chút!”

Vẫn đi chưa được mấy bước, Yusite liền nghe được phía sau có người vội vàng gọi hắn.”Yusite, chờ một chút!”

Nhìn lại, Yusite không khỏi kinh ngạc, “Ngài Gabriel · Gesman?” Gesman từ ghế trước của xe lớn có rèm che nhảy xuống, chạy về phía hắn; phía sau cách mấy bước, Brodas cũng chậm chậm đuổi kịp, mang vẻ mặt cười như không cười.

Yusite cảm giác mình bị trêu đùa, “Này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”

“Hắn so với tưởng tượng của anh còn cố chấp hơn, có cá tính.” Brodas nói. Gesman lập tức lấy cùi chỏ đụng hắn ta một cái, “Đừng đàu giỡn!”

Brodas ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt trở nên đứng đắn, “Xin tiếp nhận lời xin lỗi của tôi, tha thứ cho sự lỗ mãng cùng tự cho là đúng của tôi.” Hắn ta hướng Yusite bày tỏ, mời hắn lên xe lần nữa.

Yusite bị Gesman ỡm ờ kéo lên xe xong, Brodas rốt cục mới nói rõ mục đích thực sự: “Tình hình thực tế là: Tôi muốn mời ngài làm tài xế.”

“Tài xế?” Yusite quay đầu nhìn về phía chỗ ghế lái, có chút kinh ngạc nói: “Ngài đã có tài xế, không phải sao?”

“Không phải làm tài xế của tôi, mà là phục vụ cho một người bạn của tôi.” Brodas giải thích, “Tiền lương theo tiêu chuẩn của tài xế tư nhân trả lương theo giờ, trước ký hợp đồng một năm. Nói cách khác, tôi ứng trước tiền lương một năm ——” Hắn ta từ túi trong tây trang rút ra một phong thư, “Sau một năm, mới quyết định có tiếp tục hợp đồng hay không.”

Yusite tiếp nhận phong thư, bên trong là một phần hợp đồng đơn giản. Tầm mắt của hắn rất nhanh xem qua một lần, trong hợp đồng ghi chú rõ mức tiền lương thật sự tính theo tiêu chuẩn giá thị trường. Điều này đại biểu đối phương thực sự muốn tìm một tài xế, mà không phải bố thí hay có mưu đồ khác, Yusite nghĩ thầm, cũng tương đồi buông lỏng một chút.

“Người thuê ngài là tôi, cho nên, ngài sẽ không thu được thêm bất kỳ thù lao nào từ trong tay bạn của tôi; đồng thời, hắn cũng không quyền đuổi việc hoặc yêu cầu ngài phục vụ quá mức, đến đó ngài đều hiểu sao?”

“Nghe hiểu… Coi như hợp lý.” Yusite nói: “Tôi sẽ cân nhắc. Chậm nhất là lúc nào phải cho ngài câu trả lời thuyết phục?”

“Càng nhanh càng tốt.” Brodas lại tiếp tục nói: “Về mặt phúc lợi, ngoại trừ bảo hiểm cơ bản, quyền làm việc ra, tôi mặt khác ——” Hắn ta dừng một chút, “Phụ trách toàn số tiền chữa bệnh của con gái ngài, bao quát phẫu thuật, nằm viện… Toàn bộ chi phí liên quan đến việc chữa bệnh.”

“…” Yusite kinh ngạc trợn to hai mắt, cho là mình nghe lầm, một câu cũng không nói được. Hắn nhìn Brodas, lại nhìn Gesman bên cạnh, người kia đang không ngừng gật đầu, đối với hắn quan tâm mỉm cười.”E… chi phí chữa bệnh của Emily… Toàn bộ?”

Đầu óc Yusite toàn bộ rối loạn. Hắn sẽ không vì mình mà bán linh hồn, thế nhưng, vì Emily, không chỉ linh hồn, cho dù là muốn thân thể hắn, máu tươi, toàn bộ xương cốt thế chấp cho ác ma, hắn cũng nguyện ý.

“Toàn bộ.” Brodas nhấn mạnh.

Yusite quả thực so với mừng rỡ càng lộ vẻ cao hứng hơn, hắn vui mừng chảy nước mắt, thanh âm cũng run nhè nhẹ, “Như vậy… Tôi đương nhiên tiếp nhận… Không chỉ vậy, cho dù muốn tôi làm cả đời…”

“Johan, nếu như anh bằng lòng, ” Gesman cũng cảm động, cố sức bắt tay của hắn lại, “Còn có thể để Emily chuyển đến khám ở khoa ngoại của trung tâm y học tốt nhất bờ đông, do viện trưởng của trung tâm tự mình làm phẫu thuật…”

Yusite lại ngây ngẩn cả người, hắn biết Gesman chỉ là Campbell, nhưng mà hắn không có mặt mũi để tiếp nhận. Hắn như trước mang theo nụ cười cảm ơn, lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Tiền chữa bệnh của Emily như vậy là đủ rồi, những thứ khác tôi cũng không hy vọng xa vời.”

Campbell trợn mắt nhìn “tài xế”: Yusite, quả nhiên là một kinh hỉ lớn, bất quá lại là ý tiêu cực; phát triển như vậy hoàn toàn ngoài dự liệu của y. Trong lòng y chấn động lớn hơn là căm tức, nhưng mà e ngại một đàon khách tham gia tiệc sinh nhật trước mặt, lại không tiện phát cáu, vì vậy hơi đùa giỡn vì mình giải vây: “Lawrence, đây rốt cuộc là trò đùa gì? Tớ đây một bác sĩ nhỏ sao có thể thuê nổi tài xế?”

“Trên lý thuyết mà nói, tài xế là tớ thuê.” Brodas cười hì hì nói: “Nhận đi!”

“Làm sao vậy?” David · Mc Dowell tựa như ngửi thấy không khí trút giận kỳ dị, vì thế đi tới kéo kéo ống tay áo của Campbell, “Bác sĩ, phát cáu cái gì…”

Lời còn chưa nói hết, Campbell đột nhiên vẻ mặt tươi cười xoay người, “Cái tiệc sinh nhật này quá hoành tráng, tôi phải cám ơn cậu ——” Tiếp đó, Campbell rất nhanh một tay ôm hông của Mc Dowell, một tay đỡ lưng cậu ta, trút hết xuống cậu ta. Bởi vì trọng tâm không vững, Mc Dowell lại càng hoảng sợ, vội vàng nắm lấy cổ áo của Campbell, “Cam…” Còn chưa kịp nói, Campbell đã hôn cậu ta.

Thấy một màn như vậy, Yusite cúi đầu xuống.

Lưỡi hôn một lúc lâu, Campbell mới buông Mc Dowell ra.”…” Mc Dowell còn choáng váng vui sướng, gương mặt cũng đỏ.”Jesse…” Mc Dowell đã đổi sang gọi tên Campbell, cậu ta lộ nụ cười mừng rỡ, vốn muốn ôm Campbell tiếp tục làm nũng; nhưng mà đối phương nhưng chỉ sờ sờ đầu của cậu ta, liền đi ra ngoài.

“Lawrence, đừng ép tôi mắng chửi thô tục.”

Campbell bước nhanh đi tới bên người Brodas, kéo hắn ta đến chỗ không ai quấy rầy, cau mày lớn tiếng oán giận.

“Mắng chửt thô tục? Bởi vì cậu thật cao hứng, phải không?” Brodas nhàn nhã nói: “Tiệc sinh nhật có thể thành công như thế, đều phải cảm ơn David lừa được cậu. Tớ cho là cậu không thích David, không nghĩ tới lại hoàn toàn ngược lại.”

“Cậu đang nói cái gì?” Campbell vẻ mặt để ý tới phiền toái nói không rõ, “Tớ lúc nào thích tên nhóc trẻ con kia?”

“Phải không?” Brodas giả vờ không biết gì, “Như vậy, cậu vừa rồi hôn cậu ta nồng nhiệt… Là để cho ai nhìn?”

Campbell lạnh mặt, trừng Brodas.

“Jesse, cậu là bạn tốt nhất của tớ, đã từng giúp tớ rất nhiều việc; cho nên tớ cũng sẽ cố gắng có thể giúp cậu.” Brodas thành khẩn nói: “Tớ không biết cậu và Yusite đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, thế nhưng, tớ chưa từng thấy qua cậu không bình tĩnh như vậy. Tớ hy vọng cậu có thể thật sự bình tĩnh, suy nghĩ thông suốt… Đây là đêm cho cậu một cơ hội nhân sinh lớn.”

Campbell nhắm mắt lại, hít sâu rồi thở ra một hơi, sau một lát mới quay đầu nhìn Brodas, “Tớ biết cậu có ý tốt.” Y cười nhạt, “Bất quá, Lawrence, cậu tìm được hạnh phúc của cậu, cũng không có nghĩa là cách của cậu có thể khiến mỗi người cũng tìm được thiên sứ. Những lời này, là tớ cho cậu kinh nghiệm nhân sinh từng trải.”

Brodas tựa hồ muốn nói cái gì để đáp lại đối phương, trong khoảng thời gian ngắn lại tìm không được lời thích hợp để nói; Campbell cũng trầm mặc không nói. Qua hồi lâu, Campbell vỗ vai Brodas, xoay người bỏ đi.

“Jesse, cậu đi đâu vậy?” Brodas liền vội vàng hỏi.

“Để tài xế đưa về nhà.” Ngữ khí của Campbell giọng có chút châm chọc, “Đây chẳng phải là điều cậu muốn thấy sao?”

Tuy nói như vậy, Campbell lại tiếp tục ở giữa khách khứa chào hỏi một hồi, thẳng đến khi mọi người từ từ tản đi, hắn mới không cam tâm tình nguyejen lại trở lại sảnh trước, lại thấy Yusite đang nhận mệnh đem tất cả lễ vật thận trọng bỏ vào trong xe. Nghe được tiếng bước chân đến gần, Yusite ngẩng đầu, lúc phát hiện là Campbell, sắc mặt của hắn trước chuyển trắng lại biến đỏ, sau đó mới khôi phục vẻ mặt bình thường. Đồng thời, miệng của hắn hé mở, tiếp muốn nói lại thôi cắn môi dưới. Trong lúc đang chần chờ, Yusite cứ như vậy vụng về sững sờ đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn Campbell.

Campbell nhíu mày, vốn là muốn nói chút lờichâm chọc hoặc chế giễu, trong đầu đột nhiên hiện lên lời của Brodas trước đó “Tớ cho tới bây giờ chưa thấy qua cậu không bình tĩnh như vậy”, lập tức hít thở sâu một hơi. Không, y phỉa duy trì lãnh tĩnh, không nên ngây thơ như vậy.

“Cậu…”(vì đang giận nhau nên ta chuyển xưng hô của Cam sang tôi cậu)

“Tôi…”

Sau một lát, Campbell và Yusite lại đồng thời mở miệng. Campbell vì vậy im lặng, để đối phương nói trước.

“Jes… Bác sĩ Campbell…” Yusite trên tay cầm một cái hộp quà, thanh âm khá nhỏ: “Tôi muốn xin lỗi anh.”

Campbell hai tay ôm ngực, cố tình thoải mái, “Phải không?”

“Che giấu anh sự thật lâu như vậy, tôi phi thường xin lỗi.” Yusite cúi thấp đầu, tựa như đang sám hối ở giáo đường, “Tôi không biết cái kia là không đúng…”

“Giấu diếm?” Campbell nở nụ cười, “Cậu cũng ko nói gì về chuyện bản thân đã từng kết hôn, còn có một con gái, quả thật là giấu diếm. Cái này tôi có thể hiểu được.” Tiếp đó, y ngẩng đầu lên, biểu tình trầm xuống, “Thế nhưng, cậu nói mình là phóng viên, nhưng trên thực tế lại không phải như vậy, cái này gọi là 『 lừa dối 』——” Y lạnh lùng nói: “Tôi chán ghét bị lừa dối. Cậu cho là tôi ngu ngốc như vậy không cách nào nhận rõ thật giả sao?”

“Đều không phải…” Yusite lắc mạnh đầu, “Tôi chỉ là… Bởi vì thời điểm đó…”

“Mặc kệ thế nào, tôi chí ít nên biết được một sự thật.” Campbell oán trách nhìn đối phương. Đây là lời thật lòng của y, cũng là thứ không cách nào khiến y quên được.

Yusite đầu tiên là không nói gì, sau một lát, mới chậm rãi mở miệng: “Dưới tình cảnh đó… Tôi cho rằng…” Hắn cười khổ, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Nếu như anh biết tôi kỳ thực chỉ là một người thuộc giai cấp công nhân, người cha độc thân nuôi nấng đứa con gái có bệnh tim bẩm sinh, chỉ sợ anh sẽ không có thái độ giống vậy…” Yusite cúi đầu, hai tay không khỏi run nhè nhẹ. Hắn sở dĩ nói dối, kỳ thực chỉ là vì thu được một chút ôn nhu không thể với tới trong hiện thực, sủng ái khó có thể lấy được. Nói tóm lại, một tình yêu hư ảo.

Nhưng mà thứ hư ảo đó luôn sẽ tan biến.

“Xem ra cậu vẫn không hiểu.” Campbell khóe miệng kéo ra nụ cười nhạt, “Tôi ngày đó chỉ là đơn thuần muốn tìm một người lên giường mà thôi, đối tượng là đồ tể, phóng viên, hay là quý tộc hoàng thất, cũng không khác nhau. Cậu là ai đều không thể nói là…”

Kỳ thực có thể không nói ra những lời này tiết kiệm được này, Campbell nghĩ thầm. Y vốn cho rằng sẽ từ đó thu được khoái cảm trả thù, ngược lại, hoàn toàn không có. Y có chút muốn đem lời nói nuốt trở về, nhưng đã quá muộn; người đều không phải máy tính, cũng không phải nhấn xuống nút “undo” là có thể đem tất cả coi như chưa từng phát sinh.

Không biết là có phải là vì bóng đêm buông xuống hay không, Campbell đột nhiên cảm thấy cả người Yusite gần như ảm đạm biến mất trong bóng đêm.

“…” Yusite nhắm mắt lại, liên tục hít sâu nhiều lần. Ngày nào đó, hai tuần kia, tác dụng của hắn chỉ là một công cụ để phát tiết, điểm này hắn kỳ thực đã sớm biết, hiện tại bất quá là càng chứng thực rõ hơn mà thôi. Yusite đột nhiên cảm giác rất lạnh, từ lòng bàn chân đến trong lòng hoàn toàn rùng mình một cái.

“Quên đi, dù sao chuyện đã qua.” Tuy rằng vẻ mặt của Yusite khiến Campbell có chút muốn ôm chặt đối phương an ủi, y dù sao cũng không phải lòng dạ sắt đá; vươn tay ra rồi, nhưng hắn vẫn chỉ vỗ vỗ vai Yusite, “Tất cả liền dừng ở đây. Khuya lắm rồi, ôi muốn về nghỉ ngơi, chìa khóa đưa cho tôi.”

“Chìa khóa?”

“Chìa khóa xe. Muốn cậu làm tài xế chỉ là trò đùa của Lawrence, mục đích chỉ là mong muốn tôi và cậu nói chuyện.” Campbell nhún vai, “Hiện tại nếu đã giải thích rõ, sẽ không nên làm phiền cậu nữa.”

Yusite ngẩng đầu, “Không. Tôi và ngài Brodas thực sự đã ký hợp đòng làm việc, mặc kệ anh có nguyện ý hay không, tôi cũng phải làm tài xế của anh; nếu không sẽ vi phạm hợp đồng.” Hắn lộ ra vẻ cười khổ, “Anh biết, tôi không trả nổi tiền vi phạm hợp đồng.”

Campbell ngây người hai giây.”Lawrence!” Y rất muốn quay đầu lại tìm Brodas tranh luận, lời thô tục đều đã đến đầu lưỡi, vẫn bị y cứng rắn nuốt vào.”Ghê tởm…”

“Tôi biết anh không muốn có bất kỳ dính líu gì đến tôi.” Yusite biết Campbell sở dĩ không hờn giận, là bởi vì không cách nào thoát khỏi vướng mắc với hắn; vì vậy hắn khép nép nói: “Xin yên tâm, tôi chỉ sẽ làm công việc thuộc bổn phận của tôi, sẽ không quấy rầy đến anh.” Hắn mở ra cửa xe xong, cung kính nói: “Bác sĩ Campbell, mời lên xe.”

Campbell không nói được một lời ngồi vào trong xe, Yusite nhẹ nhàng đóng cửa lại, trở lại chỗ ghế lái, mở máy, chỉnh hộp số, khẽ nhấn ga, thong thả mà lưu loát lái x era khỏi cổng.

“Làm sao cậu biết nhà của tôi ở đâu?” Campbell nghi ngờ hỏi.

“Tôi không biết.” Yusite trung thực lắc đầu, đồng thời nhấn hệ thống GPS, “GPS biết.”

Từ chỗ ngồi phía sau nhìn về phía trước, Campbell có thể thấy một bên mặt của Yusite nghiêng về sau bốn mươi lăm độ, tay cầm tay lái, cùng đôi mắt xanh ánh vào gương chiếu hậu… Khách quan mà nói, cảnh tượng hết sức vui tai vui mắt. Y đối với thưởng thức thẩm mỹ của bản thân luôn tự tin. Tựa như thưởng thức pho tượng Ganymede của Thorvalson trong viện bảo tang Copenhagen, y cứ như vậy có chút tham lam đưa mắt nhìn về phía gò má kia một lúc lâu; bất chợt, y phát hiện xương hàm của pho tượng hơi chuyển động, y lập tức đem tầm mắt dời đi.

“… Tôi xem tin tức.” Bởi vì có chút nặng nề, Yusite bắt đầu tán gẫu, “Phẫu thuật giảm dung tích tâm thất, thật rất giỏi… Anh nhất định mệt chết đi?”

Campbell nhìn gáy của Yusite, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi: Từ lúc phẫu thuật xong đến bây giờ, lần đầu tiên có người hỏi y như vậy.”Để tôi tính coi… Hai ngày này tôi ở trong phòng phẫu thuật cộng với chờ đợi… Mười bảy tiếng đồng hồ.”

“Mười bảy tiếng? Oh…” Yusite kinh ngạc, “Như vậy… Không chỉ phẫu thuật giảm dung tích tâm thất đi?”

“Tình trạng của thợng nghị sĩ tương đối phức tạp.” Campbell bắt đầu nói liên tục: “Ngay từ đầu kỳ thực muốn tiến hành ghép tim. Không nghĩ tới, lúc tim của người quyên tặng đưa đến bệnh viện lại phát hiện chức năng co rút thất thường, đập đều chậm chạp còn có hiện tượng bị sốc… Chúng ta trước thành lập tuần hoàn ngoài duy trì tim được quyên tặng; thế nhưng chức năng vẫn không thể khôi phục. Sợ cấy ghép xong trái lại dẫn đến suy kiệt, mới khẩn cấp quyết định tiến hành phẫu thuật giảm dung tích tâm thất, chờ đợi một người quyên tặng thích hợp. Quá trình đã rất phức tạp, hơn nữa lần phẫu thuạt này phụ tá là người mới vào bệnh viện, còn chưa đủ ăn ý với đội chữa bệnh; không giống trước S…”

Campbell đột nhiên im miệng. Nói đến Ed · Smith, tránh không được sẽ nhắc tới chuyện Smith chuyển đến bệnh viện quận; chỉ sợ cũng sẽ khiến Yusite biết chuyện phát sinh ngày đó. Vì vậy hắn ngó mặt đi chỗ khác, làm bộ nhìn ngoài cửa sổ say sưa.

Yusite liếc kính chiếu hậu, thấy Campbell trầm mặc không nói, chắc là bởi vì đề tài của hắn không thú vị, không muốn trò chuyện nhiều.”Xin lỗi, tôi nói quá nhiều rồi.” Nhấn nút CD, giai điệu violin cổ điển của Marin Marais liền từ trong âm hưởng êm ái tuôn ra.

Màu đêm tối khiến cửa xe lộ ra hiệu quả của một chiếc gương, Campbell thấy mặt mình mơ hồ thấp thoáng, trong lúc nhất thời cánh cảm giác có chút xa lạ. Mercedes-Benz chạy trên đường, vững vàng cơ hồ không dấu vết; Campbell không thể không bội phục kỹ thuật lái xe của Yusite, phi thường bình tĩnh, ổn định, thoải mái. Cùng biểu hiện của hắn ở trên giường tuyệt nhiên khác nhau, chỉ cần hơi đụng chạm khiêu khích sẽ hưng phấn run lẩy bẩy, khá gợi cảm…

Campbell thở dài một hơi, ngăn cản bản thân tiếp tục suy nghĩ miên man.

Yusite giữ nghiêm bổn phận an tĩnh lái xe. Cuối cùng, xe đi tới một trước chỗ hàng rào sắt, Yusite dùng điều khiển từ xa trên xe tương hàng rào mở, đi lên một con dốc, đi tới vườn hoa trước một căn nhà lớn, đồng thời màn hình GPS đã biểu hiện “đến nơi” dau đó tự động kết thúc hình ảnh. Nơi này là “nhà” của Campbell, cùng nhà trọ của y ở trung tâm thành phố bất đồng; Yusite biết bản thân không có cơ hội tiến vào cánh cửa kia.

“Bảc sĩ Campbell, đến nhà rồi. Xin đi thong thả.” Yusite dừng xe, đồng thời nói.

Ngồi phía sau lại một chút đáp lại cũng không có.

Yusite nhíu mày một cái. Lại đợi vài giây, vẫn không có đáp lại. Hắn nghi ngờ nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, trong kính lại không hề có bóng người.

“Bác sĩ Campbell?” Yusite lại càng hoảng sợ, bỗng nhiên quay đầu lại, mới phát hiện Campbell đang nằm ngủ ở ghế sau.

Yusite không khỏi phiền não. Cũng không thể để Campbell cứ ngủ ở trong xe như vậy, thế nhưng hắn cũng không thể cả đêm ở cùng, phỉa về nhà chiếu cố Emily.

“Bác sĩ Campbell…” Thử kêu vài tiếng, Campbell thế nào cũng không tỉnh. Yusite khuỵu gối xuống xe đến chỗ ngồi phía sau, ý đồ lay tỉnh đối phương, “Bác sĩ Campbell, đừng ngủ ở chỗi này…”

“Ừ. Cho tôi năm phút là được rồi.” Ánh mắt của Campbell mở ra một đường chỉ, “Năm phút sau lại để bệnh nhân tiếp theo tiến vào.”

Yusite dở khóc dở cười, xem ra Campbell ngủ đến mơ hồ, coi hắn thành nhân viên hộ lý của bệnh viện.”Bác sĩ Campbell, mau đứng lên, vào nhà ngủ tiếp đi!”

Campbell nhíu mày một cái, trong miệng hừ, ừ qua loa lấy lệ hai tiếng, sau đó nghiêng người sang, còn vùi đầu vào giữa cánh tay, dứt khoát không để ý đến.

Lại gọi vài tiếng, Campbell hoàn toàn không có phản ứng. Nhìn đồng hồ, Yusite có chút nôn nóng, duỗi tay cố sức vỗ vai Campbell, “Cam… Jes, Jesse! Jesse!”

Không biết là bởi vì lực tay quá nặng, hay là phản ứng với tên, Campbell lại thực sự xoay người ngồi dậy. Mờ mịt trợn mắt nhìn phía trước mấy giây, “Đến nhà…” Y lẩm bẩm tựa như nói, sau đó tập tễnh xuống xe, đóng cửa xe. Xoay người đang muốn đi vào cửa nhà, y đột nhiên thấy Yusite, nhất thời lộ ra vẻ mặt khá vui mừng, “Là em!” Y mỉm cười ôm Yusite, “Đã lâu không gặp, em rốt cuộc đã tới!”

Yusite lộ ra cười khổ, lúc này Campbell không biết đem hắn nhận lầm thành ai.

Ôm Yusite, Campbell bắt đầu ở sau tai, cổ, hõm vai của hắn nhẹ nhàng hôn liếm, gặm cắn, Yusite lại càng hoảng sợ, theo bản năng lui ra. Campbell càng ôm chặt hắn, cũng dán vào lỗ tai của hắn lẩm bẩm nói: “Tôi rất nhớ em.”

Cho dù biết không thể đem những lời này coi là thật, lòng của Yusite vẫn là mềm đi một nửa. Campbell đã làm phẫu thuật hơn mười tiếng, chắc hẳn vô cùng uể oải; mới vừa rồi ở tiệc sinh nhật lại không ngừng cùng người khác cụng ly chúc mừng, cho dù rượu vang không đến mức làm người say ngã, nhưng mà chút rượu lại có thể giúp người mệt mỏi đi vào giấc ngủ rất tốt. Nói cách khác, Campbell chỉ sợ là trạng thái nữa ngủ: Mắt mở, đầu óc cũng ngủ.

Yusite biết không nên phóng túng khiến tình huống trở nên ác liệt, hơn nữa, căn cứ hợp đồng công việc của hắn, Campbell không thể “yêu cầu phục vụ thêm cái gì”. Biện pháp tốt nhất là đưa Campbell đến bên cửa, bỏ đó, tránh mau.

Thế nhưng, hắn nhưng không cách nào giãy khỏi cái ôm mãnh liệt của Campbell, hắn đã cố hết sức.

Campbell tiếp tục ở bên tai Yusite hôn hôn, nói nhỏ. Đột nhiên, y nâng cằm của Yusite, hỏi: “Em nhớ tôi không?”

“…” Yusite do dự, hắn không nên nghiêm túc với một người nửa ngủ, “Tôi…” Tình cảm cùng lý trí đánh tranh hồi lâu, hắn rốt cục nhẹ nhàng nói, thanh âm có chút run rẩy, “Tôi cũng nhớ anh.”

Nghe được câu này, Campbell tựa như ly kem được chiếu ánh mặt trời toàn bộ tan chảy. Y vui sướng ôm Yusite hôn lại hôn, liếm lại liếm, hai tay càng không người ở trên người Yusite vuốt ve. Tiếp đó, y đưa tay từ sau tiến vào trong quần của Yusite, vuốt ve, nắn bóp, sau đó còn dọc theo rãnh mông đầu ngón tay tiến vào khu vực mẫn cảm.

“Không được!” Yusite bực bội hừ một tiếng, đẩy Campbell ra. Đây là ranh giới, tuyệt đối không thể vượt qua; nếu không, đến cuối cùng bị thương chỉ là bản thân hắn.

“Vì sao?” Campbell nghi hoặc nhìn hắn, “Vì sao không được?”

“Bởi vì… Ở ngoài phòng, sẽ lạnh, không tốt…” Yusite tùy tiện nói lý do lấy lệ, hắn biết nghe không hề có sức thuyết phục, “Nói chung không được…”

“Sẽ lạnh, không tốt…” Campbell hình như hoàn toàn đồng ý với quan điểm của đối phương, không ngừng gật đầu. Sau đó y đột nhiên bế Yusite ôm ngang, sãi bước hướng bên cạnh đi ra.

Yusite luống cuống, vội vã kêu to dừng tay, muốn Campbell lập tức dừng lại. Thế nhưng Campbell lại cố chấp nắm chặt hau tay, ôm Yusite đi qua thảm cỏ trong vườn hoa, đi qua vài thân cây cao to, một mảnh lùm cây, cùng với mùi thơm hiện lên của vườn hoa.

Vừa đi, Campbell vừa đá hất ra giày da trên chân, hướng về chỗ lóe ra chút ánh bạc đi đến.”Anh muốn đi đâu?” Yusite thất thanh hỏi, Campbell lại không trả lời. Càng gần hơn một chút, Yusite nhìn kỹ, nhận rõ ra là một bể bơi.

Yusite bắt đầu sợ Campbell sẽ không đầu không đuôi ôm hắn nhảy xuống nước, vì vậy bám chặt lấy đầu vai của Campbell, “Trễ như vậy, không nên bơi.” Nghe được lời của Yusite, Campbell cũng máy móc lặp lại: “Không nên bơi.” Vì vậy, đến rồi bên bể bơi, y quay người lại, đem Yusite để trên ghế nằm bằng gỗ bên cạnh, “Không bơi.” Hắn lộ ra nụ cười bướng bỉnh, ở Yusite trên môi khẽ mổ một cái, “Không bơi.”

Yusite ý thức được đối phương chỉ sợ là trêu cợt hắn, trong lòng có nghi hoặc, “Jesse, anh là nghiêm túc, hay là đùa giỡn?” Campbell lại chỉ đưa mắt nhìn hắn, tựa như nghe không hiểu; tiếp đó, rất nhanh cởi áo khoác, cúi nằm trên người hắn, lấy cái hôn che lại miệng của hắn chưa kịp nói ra câu hỏi.

Campbell nâng mặt của Yusite, đầu lưỡi tiến vào trong miệng của hắn, chậm chạm khai phá, tỉ mỉ nhấm nháp, cùng đầu lưỡi của hắn linh hoạt giao nhau, quấn lấy, nhấc lên một loạt sóng lớn.

Yusite hầu như không cách nào hô hấp, vì vậy mở miệng muốn lấy càng nhiều không khí, kết quả chỉ khiến Campbell càng xâm nhập hôn lưỡi, khẽ gõ giữa răng của hắn, ngậm cắn bờ môi của hắn.

Yusite đưa tay để ngang trước ngực, vốn tính đẩy Campbell ra; không biết vì sao, lại vô tình xé quần áo của đối phương. Tựa như được cổ vũ, Campbell cũng bắt đầu cởi ra nút áo sơmi của Yusite, đưa tay tiến vào lồng ngực của hắn, nhẹ nhàng chậm chạp xoa vỗ, vuốt ve. Bị kích thích, Yusite phát ra tiếng rên rỉ nhỏ bé, thân thể cũng bắt đầu giãy dụa.

Hôn hồi lâu, Campbell cuối cùng từ trên môi Yusite dời đi, ngược lại dọc theo cổ, xương quai xanh một đường đi xuống, ở trước ngực nhẹ nhàng gặm cắn, mút, Yusite phát ra tiếng rên rỉ nhỏ, cảm thấy máu sôi trào tán loạn, một luồng nhiệt mơ hồ đi xuống tập trung ở bụng.

Campbell tiếp tục dùng hôn xâm lấn, đầu lưỡi ướt át lướt qua bụng gầy nhỏ xong, liền nhanh chóng kại lưu loát đem thắt lưng của Yusite cởi ra, cởi toàn bộ quần ra, lộ ra tính khí đã hơi sung huyết. Campbell phát ra thán phục, sau đó liền vùi đầu vào giữa hai chân của hắn, lấy miệng lưỡi phục vụ cho hắn, tùy tiện nhấm nháp.

Yusite hừ một tiếng, nheo mắt lại, kinh ngạc phát hiện bầu trời từ trước đến nay tràn ngập âm u lại ánh sao rực rỡ, mới ý thức tới bản thân thực sự ở bên ngoài cùng người ta thân thiết, gương mặt trong nháy mắt đỏ bừng.

Campbell tiếp tục ở giữa bắp đùi của hắn tàn phá bừa bãi, làm nổi lên từng đợt điện giật kích thích, cảm giác sung sướng khó diễn tả được hầu như khiến Yusite thất thần, hắn đỡ vai Campbell, muốn để kích thích hơi chậm lại chút; Campbell lại càng thực tủy biết vị, trái lại đem cái mông của hắn khẽ nang lên, vùi đầu từ đáy chậu đến khu vực mẫn cảm giữa mông càng thêm mập mờ liếm, khiêu khích; kích thích cực hạn khiến Yusite không ngừng phát ra tiếng thở dốc, toàn thân mềm nhũn, lý trí hoàn toàn bay ra.

Dục vọng của Campbell hoàn toàn bị đối phương đốt cháy.

Hắn lại cũng không cách nào kiềm chế, rất nhanh cởi thắt lưng, kéo khóa kéo xuống, cầm đầu gối của Yusite đem hai chân tách ra; Campbell thậm chí không hoàn toàn cởi quần xuống liền không kịp chờ đã đem dục vọng sung mẵn trướng lên lỗ mãng tiến vào trong cơ thể đối phương.

Yusite không tự chủ được phát ra một tiếng thét kinh hãi, theo sự đỉnh tiến của đối phương, đâm rút, đều khiến hắn phấn khích không thôi, cũng nhẹ giọng kêu.

Nằm ngửa trên ghế nằm, gần gũi đối mặt Campbell, bởi vì khuất sáng, đường nét khuôn mặt có vẻ không rõ, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt lóe ra ngọn lửa tình dục. Hắn không xác định, ở trong mắt của Campbell nhìn thấy đến tột cùng là ai.

Ý niệm như vậy hiện lên, Yusite đột nhiên cảm thấy mất mát, hắn muốn lùi bước, không muốn tiếp tục làm tình. Hắn nghiêng nửa người trên, muốn rời khỏi ghế nằm.

Thật giống như biết ý đồ của hắn, Campbell lại càng nắm chặt hông của hắn, còn đem chân của hắn gác lên vai, tận lực đem nhiệt tình không hề giữ lại chút nào xỏ xuyên vào trong cơ thể rất chặt của hắn.

Góc độ không thoái mái khiến Yusite tuôn ra tiếng kêu rên, không gian bị quản chế và có hạn, chỉ có thể để hai tay từ sau giơ cao qua khỏi đầu, nắm chặc ghế nằm, tựa như như vậy có thể hơi chút chống đỡ thân thể và ý chí của hắn, không đến nổi ở trong sóng dục vọng cuộn trào mãnh liệt toàn bộ lật chìm.

Campbell nâng mông của đối phương, càng ra sức ra vào, đâm rút, khuấy động, có lúc ngủ đông bất động, có lúc mãnh liệt lao tới, kích thích bất quy tắc lại mãnh liệt khiến trong cơ thể của Yusite cuồn cuộn nổi lên trận trận khoái cảm cao vút, từ lòng bàn chân vọt thẳng đến đỉnh đầu một cổ hưng phấn tê dại, hắn không tự chủ được mà gào thét, sống lưng cong về phía trước, bắp chân cũng căng chặt.

Campbell nhân cơ hội lại ôm lấy hông của Yusite, cũng đem đùi của hắn gắng sức mở đến cực hạn có thể phối hợp luật động của bản thân; đè vai của Yusite xuống, đem hắn cố định dưới thân mình, tăng tốc đâm rút xâm lược.

Yusite đã kế cận bên bờ bùng nổ, chỉ có thể một tay cầm lấy ghế nằm, một tay vịn Campbell miễn cưỡng duy trì.

Theo một trận cường thế mà mãnh liệt tuôn trào, Yusite sợ hãi kêu thất thanh, ngón chân kẹp chặt, bắp chân cơ hồ rút gân, rốt cục cũng không cầm giữ được nữa đem nhiệt tình phun ra, đồng thời cơ thể run, trong cơ thể phát sinh trận trận co giật; chuỗi cảm xúc mãnh liệt ngay cả phản ứng kẹp khiến Campbell đã ở trong khoái cảm phấn khích cao nhất, đem tinh hoa ái dục bộc phát ra.

Cao trào xong Yusite gần như thất thần mà bất tỉnh, mà Campbell thì tiếp tục ở trong cơ thể tuyệt vời co rút quấn quit nhau, dư vị hoan ái thoải mái kết thúc; qua một lúc lâu, y liền nằm xuống trên người Yusite, vùi đầu ở cổ Yusite, hôn liếm một trận lúc, từ từ thở bình thường lại.

Ở trong vuốt ve triền miên, Yusite trong nháy mắt thật cho là có khả năng tình cảm tồn tại. Không bao lâu, bên tai của hắn truyền đến tiếng hít thở trầm lắng, thân thể ép ở trên người cũng càng ngày càng thả lỏng mà nặng nề, “Jesse?” Hắn thử gọi đối phương, “Jesse?”

Gọi vài tiếng, Campbell lại không có phản ứng. Yusite miễn cưỡng hoạt động, cuối cùng từ dưới thân Campbell tránh thoát được, lại vỗ vỗ đầu vai y, “Jesse —— ”

“Năm phút là được rồi.” Campbell rốt cục trả lời, nhưng hai mắt lại không có mở, “Năm phút sau, lại để cho bệnh nhân kế tiếp tiến vào.”

“…” Yusite đứng lên, nhìn Campbell ghé vào trên ghế nằm ngủ say, khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười khổ thê lương. Hắn hoài nghi bản thân đến tột cùng muốn từ trong miệng một người mê mẩn ngủ say thu được đáp án dạng gì. Dù sao, Campbell không lâu mới thẳng thắn thừa nhận, bất quá là muốn tìm một người lên giường mà thôi: Đối tượng là ai cũng không quan trọng. Toàn bộ nhiệt tình và ái dục, chỉ là đang ngủ trong mắt đem hắn trở thành một thế thân cho bạn giường.

Yusite hít sâu một hơi, hắn đã sớm biết rõ là như thế này. Bất chợt, hắn cảm giác mình như một con hươu trong rừng rậm, rõ ràng thấy thợ săn bày bẫy, còn chưa nhìn tín hiệu nguy hiểm, mù quáng đạp vào bên trong.

Cho nên, bị cắt sừng hươu, mặc cho người ta làm thịt là hắn đáng đời.

Yusite xoay người đối mặt hồ bơi, trong đêm đen tựa như biến thành một mảnh xanh thẫm không đáy thật lớn. Hắn vô ý thức đem một chân tiến vào mặt nước, mong muốn bị cuốn vào mảnh xanh thẫm kia, bị hấp thu, hòa tan, biến thành vô số bọt khí, sau đó từng chút hóa thành hư không, không chút cảm giác nào biến mất.

Thứ hai.

Campbell ngồi trong phòng làm việc, xoay cổ, cảm giác vẫn còn có chút cứng ngắc: Di chứng ngủ cả đêm ở bên ngoài. Trưa thứ bảy, khi y rốt cục tỉnh ngủ, kinh ngạc phát hiện mình lại nằm úp sấp trên ghế nằm bằng gỗ ở bên cạnh hồ bơi, giày và áo khoác rải rác ở chỗ hơi xa một chút, nút áo sơmi và khóa kéo quần lại rộng mở; y hình như đã trải qua một mộng xuân đói khát kiều diễm, có lẽ mơ tới lạc đường trong sa mạc lạc, nói chung cảm thấy vô cùng khát nước.

Hắn ở trong đầu đem ký ức hợp lại: Sau tiệc sinh nhật, Yusite đưa y về nhà, ở trên đường bọn họ nói chuyện phiếm một ít về ca phẫu thuật, kế tiếp, ấn tượng tương đối mơ hồ lại hỗn loạn. Campbell vì vậy suy đoán: Yusite đưa y đến cửa nhà xong, để y tự xử lý.

Hắn phải thừa nhận Yusite thật là một tài xế vô cùng “tận tụy với công việc”, sáng sớm cùng ngày, lúc Yusite tới đón y, thái độ đạm mạc, khách khí, chuyên nghiệp, chỉ hướng y xác nhận hành trình trong ngày, thời gian, không mang theo bất kỳ tình cảm cá nhân gì.

Này ám chỉ quan hệ của Yusite với hắn định vị ở mức độ nghề nghiệp đơn thuần: tài xế và hành khách, tài xế và ông chủ. Y đột nhiên liên tưởng tới môjt bộ phim cũ tên gọi “Driving Miss Daisy”: Ấm áp đưa đón tình cảm, y lại là “Driving Dr. Campbell”, đồng dạng là “đưa đón”, nhưng không chút tình cảm nào cũng như không ấm áp.

Lúc bản thân đang loạn nghĩ, y tá thò đầu vào hỏi y có thể bắt đầu khám bệnh được chưa. “Năm phút sau lại để bệnh nhân tiến vào.” Y máy móc trả lời; đồng thời nhấn phím trên máy tính, mở ra danh sách hẹn khám trong ngày, cũng nhờ y tá chuẩn bị bệnh án.

Trong danh sách tên người đầu tiên lại khiến y thở dài.”Doc, Doc, có người ở đó không?” Một phút sau, lập tức có người gõ cửa. Không đợi Campbell mở miệng, cửa đã bị mở ra, một người tiến vào, vô cùng hào phóng ngồi xuống.

“David, tôi đã nói 『 mời vào 』 sao?”

“Anh bây giờ nói, Jesse.” David · Mc Dowell cười hì hì nói, cố ý trực tiếp gọi tên của Campbell, “Em rất hưng phấn, đây là hẹn hò đầu tiên sau khi chúng ta hôn môi.”

Campbell mặt không biểu tình, làm bộ không nghe thấy.”Ngài Mc Dowell, xin hỏi ngài từ lần trước khám bệnh xong, còn có xuất hiện bất kỳ dị thường hay triệu chứng không thoải mái không?”

“Không có. Hơn nữa tâm tình của em phi thường tốt.” Mc Dowell nói: “Anh hẳn biết vì sao.”

Campbell phi thường hối hận ở tiệc sinh nhật hôn cậu ta, lúc này sợ rằng thoát không khỏi quấy rầy.”David, đây chẳng qua là căn cứ vào lễ nghi, đừng suy nghĩ lệch lạc.” Y cố gắng nghêm túc, mang ống nghe lên, “Hiện đang tiến hành tái khám.”

Kiểm tra kết thúc, Campbell nói cho Mc Dowell không có gì đáng ngại, dặn dò vài câu làm việc và nghỉ ngơi bình thường điều dưỡng cho tốt xong, y đứng lên chuẩn bị đuổi người. “Jesse.” Mc Dowell dựa vào cửa, chậm chạp không muốn đi ra ngoài, “Thi đấu Polo khai mạc, anh sẽ đến xem em thi chứ?”

“Nếu tôi rãnh.”

“Anh là cố vấn của hiệp hội chữa bệnh, dù sao cũng phải vui lòng đến dự.” Mc Dowell nói: “Cứ quyết định vậy đi. Em đi tìm tài xế của anh đem ngày tiên chiếm trước.”

Yusite ở bãi đỗ xe đem Mercedes-Benz đậu xong cũng sửa sang lại chút, sau đó lấy ra PDA tiến hành ghi chép lái xe. Hắn sẽ đem thời gian đưa đón mỗi ngày, lộ trình ghi lại, từng tháng tổng kết xong giao cho ông chủ của hắn chứng thực. Tuy rằng ông chủ không có yêu cầu, nhưng hắn kiên trì như vậy: Cố ý đem tất cả định vị ở phương diện làm việc chuyên nghiệp. Đây là cách ở chung duy nhất cũng là hay nhất mà hắn có thể nghĩ ra.

Nhớ lại sáng sớm lúc đến nhà Campbell, Yusite vốn có chút thấp thỏm, lo lắng không biết nên lấy thái độ gì đối mặt Campbell; nhưng mà, vẻ mặt của Campbell lại như chuyện gì cũng chưa phát sinh, chỉ một ánh mắt không khác biệt đã đem hắn đá về chỗ.

Vì vậy, Yusite thuyết phụcbản thân tất cả đều không đáng, đối Campbell mà nói, hắn cũng chỉ là tài xế, chỉ cần cố gắng hoàn thành chức chắc của tài xế, như vậy mà thôi.

Chính là như vậy, không còn cái khác. Yusite thật thà hướng Campbell giải thích cách phối hợp sau này: Thứ hai đến thứ sáu là thường trực bình thường, thứ bảy chủ nhật cần dùng tài xế coi như là tăng ca… Mọi việc điều lệ vụn vặt như thế. Campbell hiển nhiên cảm thấy buồn chán, chỉ gật đầu, không nói ra bất kỳ câu hỏi hay thắc mắc nào.

Trước đây lúc làm việc cho ngân hàng, Yusite chỉ cần cùng thư ký của ngân hàng xác định hành trình mỗi ngày mỗi ngày; Campbell không có thư ký riêng, công việc của Yusite vì thế trở nên phức tạp, ngoại trừ cùng bản thân Campbell xác định lịch làm việc riêng ra, mặt khác còn phải cùng ý tá của bệnh viện thậm chí Sophia · Fisher xác định hoạt động của bệnh viện, mới có thể sắp xếp thích đáng.

“Tài xế của Campbell!”

Lúc Yusite đang ghi lại, đột nhiên nghe được có người gọi như vậy. Hắn nhíu mày, không quá thích cách xưng hô như thế: Tựa như hắn là đồ vật của người nào đó. Nhưng hắn vẫn lên tiếng, ngẩng đầu, rất xa thấy một bóng người nhẹ nhàng đi về phía hắn.

Là thiếu niên mắt màu quả phỉ bị Diego bắt ở nhà xưởng. Kỳ thực lúc ở tiệc sinh nhật của Campbell thấy thiếu niên, Yusite đã có chút kinh ngạc. Hắn có chút quan tâm đến tình trạng của đối phương, nhưng bởi vì xấu hổ, hơn nữa mới lạ, không tiện mở miệng.

“Tài xế, tôi muốn gặp anh xác định hành trình của Jesse.” Thiếu niên ngay cả chào hỏi cũng tiết kiệm, lập tức đem thời gian địa điểm khai mạc thi đấu Polo như sét đánh ầm ầm một hơi nói ra, sau đó lại hỏi: “… Anh hẳn biết tôi là ai đi?”

Yusite không biết trả lời câu hỏi một lời hai ý này như thế nào, “Ách…”

“David · Mc Dowell.”

“Xin chào, tôi là Johan · Yu…”

Mc Dowell không đợi Yusite tự giới thiệu xong liền lạnh lùng cắt đứt, cũng nghiêm nghị hỏi: “Anh cùng bang Columbia có quan hệ thế nào?”

“… Bang Columbia?” Yusite không hiểu ra sao.

“Mẹ nó, đừng giả bộ.” Mc Dowell hai tay ôm ở trước ngực, vẻ mặt giương cung bạt kiếm, “Anh biết ý của tôi.”

Chẳng lẽ chỉ bọn Diego? Yusite mặc dù trong lòng suy đoán như thế, nhưng vẫn lắc đầu.

“Không muốn thừa nhận cũng không sao.” Mc Dowell cười lạnh nói, “Bất quá, anh tiếp cận Jesse có mục đích gì?”

“Mục đích? Tôi chỉ là tài xế…”

“Tài xế? 『 chỉ là 』 tài xế…” Mc Dowell cố ý bắt chước giọng điệu của Yusite nói, tựa như nghe được chuyện cười hoàng đường nhất, “Anh ở trong bang Columbia cũng 『 chỉ là tài xế 』… Hình như cho rằng tất cả mọi người ngu ngốc đến không biết 『 tài xế 』 là cái gì?”

Yusite vội vã giải thích, “Rất xin lỗi, tôi thực sự không rõ…”

“Tôi cảnh cáo anh.” Mc Dowell chỉ vào mũi hắn, “Mặc kệ anh đối với Jesse cò chủy ý quỷ gì… Tôi sẽ chú ý anh, sẽ không để cho anh thực hiện được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.