Ái Dục Thành Thị Chi Tâm Ý

Chương 10: Chương 10




“Bác sĩ Campbell, đi thong thả.”

Sáng sớm thứ hai, Yusite lái xe đến trung tâm y học dừng trước cửa, sau đó dùng giọng điệu máy móc nói. Hắn tận lực nhìn thẳng về trước, không muốn, cũng không dám nhìn Campbell. Đương nhiên, càng không hỏi y thứ bảy vì sao rời đi trước.

Campbell không nói một lời mở cửa xe, “Thứ bảy…” Chân phải vừa bước ra, y đột nhiên lơ đãng nói: “Y tá lúc đó thông báo cho tôi có một bệnh nhân suy tim tụ huyết đột nhiên rối loạn nhịp tim, tình huống khẩn cấp, cho nên tôi rời đi trước.”

Yusite nhún vai, làm bộ không quan tâm, “Đương nhiên, có thể nghĩ ra. Tôi…” Mới quay đầu lại, lại phát hiện Campbell sớm theo một bác sĩ khác và hai y tá vẻ mặt khẩn trương bước nhanh vào cửa bệnh viện. Yusite thở dài một hơi.

Bởi vì tài xế phải làm theo ý nghĩ của ông chủ, mà nghề bác sĩ này liền nhìn ở gốc độ nào đó mà nói, di chuyển hơi ít; trên cơ bản Yusite mỗi ngày đưa Campbell đến bệnh viện đến nghỉ trưa dùng cơm, thậm chí thẳng đến tan tầm, thời gian trong lúc đó đều có thể tự do sử dụng; lúc Campbell cần dùng xe, thì sẽ dùng điện thoại gọi hắn.

Yusite lái xe vào chỗ đậu xe, đậu xong, ngồi ở ghế lái ngây ngẩn một hồi. Sau đó xuống xe, hắn đi từ từ đi về phía quán cà phê gần đó, vừa băng qua đường, đột nhiên nghe được có người gọi hắn: “Johan · Yusite!”

Thanh âm đó vô cùng không thân thiện, Yusite không khỏi cảnh giác. Vừa muốn quay đầu, bất chợt có người từ trong hẻm nhỏ nào đó vọt ra, ngang ngược siết lấy cổ hắn, kéo hắn vào hẻm nhỏ.

“Dù gì cũng từng làm việc với nhau, con mẹ nó, cái gì cũng không nói liền len lén nghỉ việc, tao nên giúp mày làm tiệc chia tay thế nào đây?”

Yusite giãy ra khỏi đôi tay dâng siết cổ hắn kia, thoáng cái không đứng vững thiếu chút nữa ngã sấp xuống, “Diego?” Yusite có chút bối rối, “Tôi chỉ nói cho Jose tìm được một công việc khác, phải nghỉ việc thôi; cũng không có nói 『 bí mật của anh 』 cho hắn biết.”

“Tao dám cá, mày không có gan đó.” Diego nhếch miệng cười nhạt, “Bất quá, tao và mày lại có ân oán cá nhân khác ——” Hắn ta giơ tay phải lên, “Đừng nói mày đã quên, bởi vì tao nhớ kỹ vô cùng rõ. Con người của tao từ trước đến nay có thù thì báo.”

Yusite nuốt từng ngụm nước bọt, “Anh muốn thế nào? Muốn tôi bồi thường? Vơ vét tài sản?”

“Mày nghĩ tao sẽ ngu xuẩn đến mức đòi tiền của một tên ăn mày sao?” Diego cười ha hả, “Tao nếu muốn tiền, đem mày và con gái của mày bán cho bọn mối buôn không phải tốt hơn sao? Đầu năm nay có rất nhiều người thích ấu dâm, biến thái thích mẹ nó cái loại mắt trắng nhỏ như mày càng nhiều…” Lời còn chưa nói hết, Yusite đã theo bản năng xông lên đánh Diego một cú, “Cảnh cáo anh, cách con gái của tôi xa một chút!”

“Mẹ nó…” Diego sờ sờ má bị đấm, thẹn quá thành giận bắt lấy cổ Yusite, đấm vào bụng của hắn trả thù, “Dám đánh tao?”

“Bất quá, tao phải thừa nhận tên nhóc mày so với bề ngoài có khí phách.” Đánh mấy cú xong, Diego rốt cục buông tay ra, để Yusite ngã ngồi dưới đất không ngừng ho khan nôn khan.”Johan, tao kỳ thực chỉ là muốn mày giúp tao làm việc, coi như là trả tiền thuốc men, như vậy mà thôi.”

“Cái… Công việc gì?”

“Tao gần đây đang làm chút buôn bán nhỏ.” Diego giải thích: “Mày biết, buôn bán là quan trọng nhất là kho cất hàng và chuyển hàng, chỗ cất hàng tao đã có, chỉ thiếu một tài xế giúp tao chuyển hàng, cho nên mới nghĩ đến tìm mày hỗ trợ. Đương nhiên, mày sẽ thấy vết thương trên tao có liên quan, cảm thấy áy náy cho nên miễn phí hỗ trợ. Đúng không?”

“Tôi đối với việc buôn bán của anh không có hứng thú, cũng không muốn làm tài xế của anh.” Yusite lắc đầu, “Hơn nữa, tôi có công việc của mình phải bận rộn, không thể giúp anh.”

“Tao quan sát một thời gian rồi, thời gian rảnh rỗi của mày kỳ thực không ít.” Diego uy hiếp, “Ông chủ bác sĩ của mày hẳn là rất có tiền, bệnh viện thoạt nhìn vô cùng tân tiến…”

“Diego, đừng đem người không liên quan kéo vào!” Yusite cắn răng nghiến lợi nói.

“Hắc, ông chủ tốt của mày đối với mày mà nói rất quan trọng, phải không?” Diego lộ ra nụ cười tà ác, “… Johan, hiểu rõ đi. Nếu như tao là mày, nhất định sẽ lập tức đáp ứng.”

Yusite lúc ấy vẫn cự tuyệt. Nhưng mà, chiều hôm đó lúc đến trường học đón Emily, lại phát hiện Diego ở phía bên kia đường cười lạnh nhìn hắn; buổi tối, khi hắn chuẩn bị đưa Campbell về nhà, ở bên kia bãi đỗ xe, Diego đứng ở chỗ rẽ, cố ý phất tay chào hỏi với hắn.

Yusite không muốn để cho bất kỳ kẻ nào bởi vì quan hệ của hắn mà gặp phiền phức, không thể làm gì khác hơn là cố mà làm bị ép buộc giúp đỡ.

Theo cách nói của Diego, Yusite chỉ cần hỗ trợ chở hàng và giao hàng, vô cùng đơn giản; vì vậy, Yusite đưa Campbell đến bệnh viện xong, liền chạy tới “kho trữ hàng” của Diego, lái một chiếc xe vận tải nhỏ, do Diego hoặc một người cộng tác cùng đi, đến địa điểm Diego chỉ định.

Có lúc, tốc độ giao dịch rất nhanh, xe đỗ xong chỉ nghe một trận tiếng di chuyển lên xuống liền hoàn thành; có lúc sau giao dịch cũng rất lâu, sau khi hoàn thành Diego còn có thể ra lệnh cho hắn đạp lút cần ga, chạy nhanh. Yusite luôn nhìn chằm chằm phía trước, thậm chí không nhìn trộm kính chiếu hậu, chưa bao giờ hỏi xe chở cái gì, làm chuyện gì, hắn tuyệt không muốn biết.

Diego vốn nói sẽ không chiếm quá nhiều thời gian, nhưng mà hai ngày sau đó, thời gian giao hàng lại càng ngày càng không cố định, cũng càng kéo càng dài, thậm chí ảnh hưởng đến thời ian làm việc và nghỉ ngơi cùng đưa đón của Yusite. Hắn đã không chỉ một lần đón Emily trễ, thấy Emily chu cái miệng nhỏ nhắn, có chút dáng vẻ oán giận, hắn vô cùng áy náy.

Như vậy hơn nữa tháng trôi qua, hôm nay lúc Yusite tới trường học đón Emily, đã trễ nửa giờ. Hắn lo lắng đi tới cửa trường học, lại không phát hiện bóng dáng của Emily. Chạy vào trong phòng học, thầy hướng dẫn lại nói Emily đã sớm ra cổng trường rồi. Yusite không khỏi khẩn trương, hắn vội vã xông ra, lại thấy Emily ngồi ở cửa trên hàng rào thấp chờ hắn.

“Emily! Con chạy đi nơi nào?” Yusite lập tức chạy đi ôm lấy con gái.

“Con… Con luôn ở đây.”

“… Thực sự?” Yusite nhìn chằm chằm Emily, nghĩ thầm không có khả năng. Vì không có thời gian, hắn lái xe của Campbell tới, vừa vặn dừng ở trước cửa, lúc đó Emily căn bản không ở đó. Thế nhưng hắn vẫn nói: “Xin lỗi, ba ba đến muộn.”

Emily lắc đầu, yên lặng theo hắn lên xe.”Làm sao vậy.” Yusite thấy Emily dáng vẻ rầu rĩ không vui, quan tâm hỏi.

Emily lại chỉ là lắc đầu, cái gì cũng chưa nói.

“Emily…” Yusite biết mình khiến con gái vô cùng thất vọng, không khỏi buồn bực. Hắn tràn ngập áy náy chuẩn bị xong bữa tối cho Emily mặt mày ủ dột, lần nữa ra ngoài đón Campbell vừa tan việc về nhà. Đến rồi bệnh viện, Campbell cũng không ở đó.

Lẽ nào toàn thế giới đều có thù oán với hắn? Chạy đến phòng làm việc của Campbell, bên trong không có một bóng người. Lầu trên lầu dưới chạy một vòng, vẫn tìm không được Campbell; rốt cục, y tá trực ban thấy bộ dạng hắn hốt hoảng, vì vậy kinh ngạc hỏi: “Anh sao lại ở chỗ này?”

Yusite không hiểu ra sao, “Cái gì?”

“Bác sĩ Campbell hôm nay phải tham gia một hội nghị học thuật quan trọng, đợi không được anh, không thể làm gì khác hơn là ngồi taxi chạy tới.” Y tá trực ban hoài nghi nhìn hắn, “Anh chẳng lẽ không biết?”

Yusite vỗ trán một cái, hắn thế mà lại quên.

Sáng sơm ngày hôm sau, Yusite ra ngoài sơm hơn, đi tới vườn hoa trong căn nhà lớn của Campbell, nhấn chuông nửa ngày lại không có động tĩnh gì. Xem ra, Campbell chưa về nhà nghỉ ngơi, Yusite nghĩ thầm; vì vậy rồi lập tức chạy tới nhà trọ ở trung tâm thành phố của Campbell. Ở ngoài cửa đợi một hồi, vẫn không có người mở cửa. Hỏi nhân viên quản lý xong, mới biết được Campbell tựa hồ không trở về.

Yusite uể oải đi tới bệnh viện, đang muốn đem Mercedes-Benz vào chỗ đậu, lại phát hiện chỗ đậu xe đã có một chiếc xe thể thao Porsche khác.

“Chào buổi sáng, ngài Johan · Yusite.” Campbell ưu nhã xuống xe, đối mặt với hắn mỉm cười khách sáo chào hỏi một tiếng, tựa hồ có chút kinh ngạc vào lúc này thấy hắn, sau đó liền quay đầu đi về phía cửa thang máy, “Tạm biệt.”

Yusite vội vã nhảy xuống xe đuổi theo, đồng thời áy náy nói: “Xin lỗi, tôi hôm qua thật… Xin anh tha thứ cho tôi, tôi sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm…”

“Tha thứ?” Campbell đứng ở trước thang máy, nở nụ cười, “Cậu hẳn là xin ông chủ 『 chân chính 』 tha thứ, chứ không phải tôi.”

“Bác sĩ Campbell…” Yusite sợ đến cả người lạnh phân nửa, “Tôi thực sự vô cùng xin lỗi, xin…”

“Ngài Johan · Yusite, tôi biết cậu đã bị tiền vi phạm hợp đồng hạn chế, cũng không phải là cam tâm tình nguyện nhận phần công việc này.” Campbell khóe miệng cười, ánh mắt lại vô cùng lạnh nhạt, “Lúc cậu đến đây đưa đón muộn mười phút, hai mươi phút, loại tình huống này đã liên tục xảy ra hơn một tuần… Vậy coi như thôi đi. Ngày hôm qua còn khoa trương hơn, tôi phải chạy đến hội học thuật, không chỉ không thấy bóng dáng của cậu, ngay cả xe cũng không có… Nếu không, tôi kỳ thực có thể tự mình lái xe.”

Yusite nhìn đối phương, trong lòng có ủy khuất nhưng không cách nào nói ra khỏi miệng.

Campbell liếc nhìn hắn, tiếp tục lấy giọng nói ôn hòa lại lãnh khốc, chậm rãi nói: “Cậu có chuyện quan trọng khác phải quan tâm, có tình nhân yêu quý muốn gặp, có hẹn hay bất cứ chuyện gì… Tôi không có quyền, cũng không có hứng thú hỏi đến.” Campbell buông tay, “Bất quá, làm phiền cậu chí ít gọi điện nói cho tôi biết một tiếng, để tôi có thể sớm sắp xếp; tôi không có nhiều kiên nhẫn cùng thời gian rảnh rỗi có thể lãng phí như vậy.”

Yusite nghe xong trong lòng căng thẳng, đang muốn giải thích, vừa vặn một tiếng đinh, cửa thang máy mở. Campbell lưu loát bước vào thang máy, “Nói tóm lại, tôi không muốn chiếm thời gian quý báu của cậu, cũng không muốn quấy rối cuộc sống riêng của cậu. Trong khoảng thời gian này cám ơn cậu, thế nhưng tôi không cần người tài xế như cậu đây.”

Cửa thang máy lưu loát đóng cửa, che đi nụ cười ưu nhã và ánh mắt lạnh nhạt của Campbell; tấm gương bóng loáng trên cửa chiếu ra chính là Yusite cúi đầu, rũ vai, vẻ mặt sa sút tinh thần.

Còn hơn uy hiếp của Diego, đối với Yusite mà nói, co gái thất vọng và Campbell không hiểu và bỏ qua càng khiến hắn thống khổ. Vì vậy hắn dứt khoát quyết định không đi giúp Diego chở hàng nữa. Cùng ngày, hắn đúng giờ xuất hiện ở cửa trường học, trên khuôn mặt nhỉ nhắn của Emily rốt cục lộ ra lúm đồng tiền. Trễ hơn một chút hắn đúng giờ chạy về bệnh viện, lại phát hiện Porsche đã không còn ở đó, Campbell không biết từ lúc nào đã rời đi trước.

Ngày hôm sau, Yusite lần nữa ra ngoài sớm, hy vọng có thể thành công đón được người, chính thức xin lỗi đối phương. Hắn không thể mất đi công việc này, quan hệ đến tiền vi phạm hợp đồng, quan hệ đến tiền chữa bệnh của Emily, không chỉ là vấn đề tiền, còn có…

Nói chung, hắn biết làm tài xế này cũng không phải chỉ vì tiền thôi đâu.

Nhưng mà, Yusite vẫn như cũ hai nơi đều vồ hụt, chạy tới bệnh viện, chỗ đậu xe lại là chiếc Porsche kia. Yusite yên lặng, hắn thậm chí không biết Campbell ở nơi nào qua đêm.

Yusite chưa từ bỏ ý định, dứt khoát ngăy cả cơm cũng không ăn liền canh giữ ở bãi đỗ xe đợi. Đến rồi giờ tan sở, Campbell rốt cục rời khỏi bệnh viện, Yusite lại thấy hắn và một một người phụ nữ khí chất cao nhã thì thầm với nhau, bộ dạng thân mật đi vào bãi đỗ xe; lúc đi qua bên người Yusite, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không liếc nhìn.

Yusite chỉ có thể ngây ngô đứng ở bên cạnh, trơ mắt nhìn Porsche nghênh ngang rời đi.

Trên tay nắm chặt chìa khóa của Mercedes-Benz, Yusite chán nản rời khỏi bãi đỗ xe. Hắn cảm giác tim đập nặng nề, không biết cái chấn động này đến từ chính thái độ vô tình của Campbell, hay là bởi vì hắn sợ phỉa tự động từ chức. Hắn nhất thời cảm giác tương lai một mảnh tối on, tựa như có người tắt đèn đường…

Cũng không phải tựa như, qua mấy giây sau Yusite mới ý thức tới đèn đường trên đỉnh đầu thực sự tối sầm; không chỉ như vậy, cả con đường hắn đang đi đột nhiên bị cúp điện. Thật tốt quá, Yusite không khỏi nghĩ thầm, vận rủi trói buộc hắn tựa hồ càng ngày càng lớn mạnh, thậm chí chỉ cần chỗ hắn dừng chân, sẽ mất đi ánh sáng.

“Johan · Yusite, con mẹ nó mày muốn đi đâu?” Có một thanh âm ở sau lưng thình lình vang lên. Yusite lại càng hoảng sợ, vội vã quay đầu lại, thấy một bóng đen đúng giờ đốt điếu thuốc lá muốn hút. Từ ánh sáng yếu ớt của bật lửa, hắn nhận ra đối phương, “Diego?”

“Con mẹ nó, liên tục hai ngày không tới, mày đùa với tao sao?” Diego một tay cắm vào túi áo khoác, một tay vê điếu thuốc lá, từ từ nói.

“Diego, tôi sẽ không giúp anh giao hàng nữa.” Yusite quả quyết cự tuyệt, “Tôi đang có chuyện bận rộn.”

“Con mẹ nó!” Diego xông lên trước, nhe răng trợn mắt nói: “Mày cho là mày có thể lựa chọn sao?”

Diego lúc nói chuyện sử dụng từ ngữ khá thiếu thốn, Yusite đột nhiên cảm thấy rất hoang đường, hắn phát hiện mình kỳ thực không sợ người này, “Có thể.”

“Con mẹ nó!” Diego ý thức được không cách nào đe dọa đối phương, trái lại có chút lùi bước, “Chuyện của tao cũng là chính sự! Nói chung, mày cho dù không thể giúp tao mỗi ngày chở hàng, ít nhất phải giúp tao chở hàng đến mấy địa điểm này.” Hắn ta đem điểu thuốc bỏ lại vào trong miệng, đồng thời từ trong túi quần lấy ra một tờ mặt nhăn nheo, “Chính là mấy cái này… Mày xem rồi làm đi.”

Ánh sáng rất tối, chữ viết trên giấy lại cẩu thả, Yusite chỉ có thể mơ hồ nhận ra. Thấy địa chỉ cuối cùng, hắn đột nhiên nhíu mày, “Anh đến sân Polo đưa hàng gì?”

“Con mẹ nó, mày hỏi nhiều quá rồi!” Diego sắc mặt đại biến, rất nhanh liềm đem tờ giấy giật lại, “Chỉ cần xong mấy chuyện này, tao sẽ không làm khó dễ mày nữa. Nghe rõ rồi đi!”

Yusite vẫn lắc đầu cự tuyệt. Diego nhất thời thẹn quá thành giận, hai tay vươn ra, một tay như vuốt sắt nắm chặt lấy cổ tay trái của Yusite, một tay cường cầm lấy ngón útt trái của Yusite, dùng sức bẻ ra ngoài.”Con mẹ nó, mày tốt nhất là đáp ứng!” Theo một tiếng khô khốc nhẹ vang lên, ngón út của Yusite bị cứng rắn bẻ gãy.

Yusite phát ra một tiếng hét thảm, đau nhức không cách nào nói rõ khiến hắn chảy nước mắt, đồng thời đầu gối mềm nhũn thiếu chút nữa là quỳ xuống. Sau đó, Diego lại bắt lấy ngón áp út của hắn, “Còn muốn thử lại lần nữa sao? Ngày mai nhớ tới chở hàng, hiểu không!”

“Không…” Yusite trợn mắt nhìn Diego, đau đớn từ đầu ngón tay bị bẻ gãy tựa như chất xúc tác, theo máu đem tâm tình tiêu cực tích giấu đã lâu trong cơ thể đều kích phát ra. Nhờ Diego ban cho, hắn đã mất đi thứ vô cùng quan trọng, “Không, tôi sẽ không đi.”

“Con mẹ nó!” Diego lớn tiếng chửi bới, lại đem ngón áp út của hắn bẻ gãy; Yusite cắn chặt răng, một tiếng cũng không hừ. Kỳ quái là, lần này hắn lại chỉ cảm thấy chết lặng, mà không cảm thấy đau đớn. Từ trong ánh mắt của Diego, Yusite đột nhiên hiểu rõ đối phương chỉ là muốn mượn đau đớn khiến hắn sợ mà khuất phục, hắn không khỏi nở nụ cười.”Mày bị bệnh tâm thần sao? Cười cái rắm!”

Yusite từ từ nói: “Giúp một chuyện, anh dứt khoát giết tôi đi.”

“Mày nghĩ tao không dám?” Diego đưa tay bóp cổ Yusite.

“Diego, anh cho là mình rất xấu, rất ác… Mọi người cũng sẽ sợ anh, bởi vì trong lòng của anh có một ác ma, phải không?” Yusite kinh ngạc bản thân sao có thể bình tĩnh như vậy, thậm chí không có giãy dụa, “… Tôi bình thường đến nửa đêm đưa con gái đến phòng cấp cứu, dù sao cũng phải đợi lại đợi, nhân viên y tế mới đến. Mỗi lần thấy bệnh nhân toàn thân máu thịt không rõ, hay là ngay cả nội tạng đều rơi ra ngoài, trong lòng đều sẽ nghĩ: Các anh rất may mắn, rất nhanh sẽ được giải thoát rồi… Thậm chí hy vọng có thể đổi chỗ với bọn họ, thế nhưng cho tới bây giờ không có cách nào…”

“Con mẹ nó mày nói cái gì?” Diego có chút nghi hoặc, lui về phía sau một chút.

Yusite tiếp tục nhìn thẳng hắn ta, “Anh cho là đã đem tôi ép đến cực hạn cuối cùng sao? Có thể khống chế sợ hãi của tôi?” Yusite nhàn nhạt nói, “Thật đáng tiếc, bởi vì tôi vẫn luôn ở trong địa ngục, đã sớm bi thảm không có giới hạn rồi.”

Lời của Yusite khiến Diego ngẩn người đờ ra, lại buông lỏng tay ra. Yusite cái gì cũng không nhiều lời, cũng không để ý tới ngón tay bị gãy xương, tự mình xoay người bỏ đi.

“Chậm… Chậm đã!” Diego hô to, “Tao sẽ giết con gái mày, mày cũng không sao à?”

Lòng của Yusite cả kinh, dừng bước lại.”Xin cứ tự nhiên.” Hắn cố đè xuống khẩn trương, tận lực lấy giọng điệu không quan tâm nói: “Đối với tôi như vậy mà nói trái lại thoải mái hơn nhiều.”

Trợn mắt nhìn bóng lưng của Yusite, Diego tức giận rống to hơn: “Johan · Yusite, chúng ta nhìn xem!”

Về đến nhà, Yusite lập tức vọt tới phòng của con gái, ôm lấy Emily, nhịp tim của hắn cực kỳ nhanh.”Ba ba, làm sao vậy?” Emily từ trong ngủ mơ mở mắt, mơ mơ màng màng hỏi. Hắn cũng không nói gì, chỉ hôn trán của con gái, “Không có việc gì, không có việc gì…”

Vừa vì dọa Diego chạy đi mà tàn nhẫn nói những lời này, hy vọng sẽ không thực sự mang đến điều xấu, Yusite ở trong lòng cầu khẩn, thỉnh cầu số phận đối xử tử tế với Emily. Có bất kỳ chuyện xấu gì chỉ cần mang tới trên người hắn là tốt rồi, dù sao với tình cảnh của hắn thêm vài chuyện thảm cũng không có chút khác biệt nào.

Sáng sớm, tay trái của Yusite không chỉ đau nhức, lại sưng đến kỳ cục, không thể làm gì khác hơn là trước đi khám bác sĩ.”Kéo đến bây giờ mới đến khám, cậu không muốn giữ ngón tay sao?” Bác sĩ trách cứ hắn. Bó thạch cao, uống thuốc giảm đau, giảm nhiệt xong, vội vội vàng vàng chạy tới trung tâm y học thì đã gần trưa, bãi đỗ xe lại không thấy được xe của Campbell. Yusite chần chờ một lúc lâu, biết tiếp tục như vậy cũng không phải cách, quyết định tìm Campbell giải thích rõ.

“Bác sĩ Campbell đã ra nước ngoài.” Cảnh vệ nói cho hắn biết, “Trưa hôm nay lên máy bay.”

Yusite ngạc nhiên.

“Hắn không nói lúc nào trở về, hai, ba ngày hoặc nửa tháng, xem tình hình.” Đối phương vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, “Cậu là tài xế của y, hẳn là rõ nhất mới đúng, không phải sao?”

Có lẽ là ứng với câu “Lúc gọi ma quỷ, ma quỷ nhất định đích thân tới” này, từ ngày đó bắt đầu liên tiếp mấy buổi tối, Emily đều khó thở phát tác, Yusite phải mỗi đêm mang nó đến phòng cấp cứu đăng ký.

Nhưng mà cuối cùng khi đến phiên bọn họ, Emily thường thường đã từ trong triệu chứng phát bệnh dịu đi một hcuts; Yusite không thể làm gì khác hơn là lại mang con gái về nhà. Hắn không dám lơ là, luôn cả đêm không ngủ coi chừng Emily.

Ban ngày, hắn sẽ tới trung tâm y học dò hỏi Campbell đã về nước chưa; ngoài ra, bởi vì vẫn có chút lo lắng về Diego, hắn càng giống như chim sợ cành cong, đề cao cảnh giác lúc nào cũng chú ý. Cứ như vậy trải qua một tuần trong địa ngục, lúc Yusite nhìn về phía gương, phát hiện mình càng ngày càng giống bộ xương khô nhảy vũ điệu chết chóc.

“Ba ba…” Lúc Yusite đối diện với cái gương trong phòng tắm đờ ra, đột nhiên nghe được tiếng của Emily. Hắn vội vã chạy tới, Emily lại bắt đầu khó thở. Quá không bình thường, Yusite vô cùng sầu lo; hắn biết đưa đi cấp cứu cũng không cách nào giải quyết, vì vậy gọi điện thoại đến bệnh viện trực tiếp hướng Karl · Vinci cầu cứu.

“Bác sĩ Vinci đến Stockholm tham gia hội nghị thảo luận và nghiên cứu y học rồi.” Y tá lấy giọng máy móc nói.

Yusite cảm giác mình đã sắp tan vỡ đến nơi rồi.

Karl · Vinci ngồi ở chỗ bàn chính dễ thấy nhất của nhà hàng, màu xanh ô liu trên tường phối hợp với đồ trang trí bằng vàng kiểu Rococo, hoa văn trên trần nhà và đèn treo thủy tinh, không khỏi cường điệu lịch sử huy hoàng cùng vẻ cao nhã tôn quý của nơi này; dù sao cũng là nhà hàng cao cấp nhất ở Stockholm. Khách khứa ngồi bên trong đương nhiên cũng là nhân vật quan trọng, tinh anh trong giới y học, học thuật chuyên nghiệp, thậm chí còn có thành viên vương thất Thuỵ Điển. Vinci lộ ra nụ cười đắc ý, ngày hôm nay hắn ta là chủ.

Trước đó không lâu Vinci mới ở thư viện Karolinska Institute thuyết trình một phần luận văn về liên khuẩn cầu xanh lá mạ(Streptococcus viridans)và viêm cơ tim tối cấp, hắn ta tự nhận nội dung vô cùng đặc sắc, mà từ biểu hiện trên mặt của mấy người tham dự càng khẳng định điểm này, cho nên hắn ta mới có thể nhận được phẩn thưởng y họ vinh dự cao nhất của lần này. Đây là thảnh quả của nỗ lực rất nhiều năm qua của hắn ta, rốt cuộc được thừa nhận.

Hắn ta là tiêu điểm của ánh mắt mọi người, ngay cả viện trưởng Rollyson của viện y học cũng đặc biệt đến chào hỏi hắn ta, “Vô cùng đặc sắc, hãy tiếp nhận khen ngợi của tôi.”

“Cảm ơn.” Vinci đương nhiên tiếp nhận khen ngợi của đối phương, “Tôi nghiên cứu…” Hắn ta vô cùng ung dung phát biểu tâm đắc, lời còn chưa nói hết, Rollyson lại quay đầu, “Ngài Vinci, xin thứ lỗi tôi tạm thời không thể tiếp chuyện.”

“Xin cứ tự nhiên.” Vinci khách sáo nói, ngẩng đầu, vẻ mặt không khỏi cứng ngắc: kẻ địch lớn nhất trong cuộc đời của hắn ta thậm chí ngay cả loại thời điểm này cũng không quên đến cướp phong thái của hắn ta.

“Jesse · Campbell!” Rollyson cười đi về phía góc nhà hàng, đem Campbell từ một nhóm nhỏ lôi ra, đi về bàn chính, “Trốn ở chỗ này làm gì? Tôi còn tưởng rằng cậu tới không được!”

“Một phút cuối cùng vẫn là đuổi kịp.” Campbell cười nói: “Bởi vì tôi quá nhớ nhung phu nhân viện trưởng Kottbullar.”

Rollyson cười ha hả, “Cậu lần sau không ngại làm luận văn nghiên cứu『Kottbullar và bệnh tim 』, đảm bảo đoạt giải!”

“Tôi cầm quá nhiều giải thưởng rồi, dù sao cũng phải đem vị trí cho người khác chứ.” Campbell nháy mắt mấy cái, hài hước nói.”Không nói đàu nữa.” Rollyson thu lại bộ dáng tươi cười, “Ta biết ngươi là vì Rio Bodo thân vương tay của thuật mà đến… Tình huống thế nào?”

“Còn có biến số.” Campbell nhếch cao hai hàng lông mày, giọng nói chuyển thành bảo thủ, “Phải chờ đánh giá toàn thể ngày mai… Trước không nói đến chuyện này.”

Rollyson gật đầu, lập tức chuyển trọng tâm câu chuyện, “Được rồi, vị này chính là người đạt được giải y học lần này —— ”

“Karl · Vinci, luận văn rất đặc sắc, chúc mừng!” Campbell lập tức nói tiếp, đồng thời vươn tay hướng Vinci thành tâm chúc; tiếp đó giải thích với Rollyson, “Chúng ta rất quen thuộc, từng là bạn học ở trường y.”

Vinci chần chờ chỉ chốc lát cũng đưa tay ra.”Quen thuộc” chỉ là một cách nói, Vinci ở trong lòng cười nhạt, người này là kẻ địch của hắn ta.

Cho tới nay, Vinci luôn là sinh hàng đầu biểu hiện bắt mắt nhất trong trường, thẳng đến khi trường y gặp phải người kia: Jesse · Campbell, thằng khốn không coi ai ra gì, tự cho là đúng. Lúc đi học luôn ngồi ở cạnh cửa, bộ dạng thờ ơ, chuông tan học reo liền đi ra ngoài, cùng hồ bằng cẩu hữu của y, tham gia xã đoàn(tương tự câu lạc bộ), vận động, còn có chuyện phong lưu không ngừng… Người như vậy hẳn là năm thứ nhất liền bị đuổi học mới đúng. Sai rồi, báo cáo nghiên cứu của y lại được cho là tốt nhất, ngay cả giáo viên nghiêm khắc nhất cũng đối với y khen ngợi có thừa.

Chính là cái tên vô lại đáng chết này, phá hủy cuộc sống ở trường y của hắn ta, phá hủy ánh sáng vinh quang cua hắn ta.

“… Chúng ta cũng cân nhấc chọn dùng bao tâm thất lại thay thế cho phẫu thuật giảm dung tích cho thân vương Rio Bodo…” Rollyson tiếp tục cùng Campbell bàn luận về vấn đề phẫu thuật tim. Vinci trợn mắt nhìn Campbell, cái tên vô lại này, tự nhận là ung dung bình tĩnh, cái tên không gì làm không được, cái tên làm người ta căm ghét…

Khóe miệng của hắn ta kéo ra nụ cười nhạt, người kia cũng có nhược điểm.

Vinci bất ngờ qua lời của y tá trực đêm biết được người này làm chuyện lạ không thể tưởng tượng nổi: Người có địa vị cao kia lại hạ mình ở bệnh viện quận cả đêm trông nom một người nhà bệnh nhân bị hôn mê. Sau đó, chiều thứ bảy lúc đang cùng cái người nhà xui xẻo kia nói chuyện, lại thấy Campbell đi tới, vẻ mặt biểu thị công khai chủ quyền, tựa như cái người nhà bệnh nhân kia là của y; sau đó y đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, mới tức giận quay đầu vội vàng rời đi. Vinci thế nào cũng không nghĩ ra, Campbell cũng sẽ có vẻ mặt như vậy.

Vì vậy hắn ta biết, đây tuyệt đối là một vũ khí tốt nhất để trả thù Campbell.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.