Ái Dục Phục Tùng

Chương 34: Chương 34




Mấy ngày nay Ngụy Tần đặc biệt bận rộn, thậm chí có buổi tối còn ở lại qua đêm trong công ty.

“Lăng ca, ” Thôi Cát lo lắng đến ăn không vô, “Em thấy gần đây Ngụy Tần gầy quá...”

Giang Lăng ăn xong đặt đũa xuống: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, hắn là một tên cuồng công việc. ” nói xong đứng dậy, lướt qua Thôi Cát đang phẫn nộ.

Bỗng nhiên phát hiện có tờ báo bị ném trên ghế sa lon, Giang Lăng nhặt lên nhìn, nhất thời niềm vui trả thù từ tứ chi dâng lên!

—— ” Tập đoàn Ngụy thị tiếp tục bị điều tra vì bị cáo buộc thao túng giá cổ phiếu “

Không tới mười ngày, Ngụy thị hai lần lên báo, xem ra danh tiếng đều bị mất hết rồi.

Giang Lăng trong lòng âm thầm cười nhạt, ném tờ báo trở lại.

Theo tin tức thời sự trong ngày hôm ấy, vẻn vẹn nửa ngày, cổ phiếu Ngụy thị đã bị kiểm soát.

Ngụy Tần càng không thấy hình bóng.

Đêm khuya, Giang Lăng ngồi ở trong phòng ngăn hút thuốc, nghe thấy thanh âm Ngụy Tần trở về.

Cậu tới chỗ cánh cửa, đẩy cửa ra một cái khe nhỏ —— chỉ thấy Ngụy Tần cởi áo khoác, ngồi trên sô pha lấy gói thuốc lá ra, thần sắc ngưng đọng trong làn khói.

Chắc là bị chuyện của công ty công kích nặng nề rồi, Giang Lăng đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy Ngụy Tần gọi cậu, trong lòng cả kinh.

“Em trốn ở đó làm gì vậy? ” Ngụy Tần phun ra làn khói mỉm cười, vẻ mặt giãn ra.

Giang Lăng đẩy cửa, bước ra khỏi phòng ngăn.

Ngụy Tần ngậm điếu thuốc, đứng dậy đi tới, bàn tay chống lên bức tường thủy tinh phía sau đầu Giang Lăng.

Bị bóng tối của Ngụy Tần bao phủ, Giang Lăng tim đập rộn lên.

Ngụy Tần lấy điếu thuốc ở trong miệng ra, nâng khuôn mặt Giang Lăng lên, trong mắt lóe lên tia mừng rỡ: “Hôm nay nhìn em rất vui vẻ.”

Giang Lăng trong lòng cả kinh, có chút chột dạ rũ mắt xuống.

“Nếu làm tình, em có thể thật tâm đáp lại tôi không? ” Ngụy Tần hỏi.

Giang Lăng mím môi trầm mặc hai giây, phun ra hai chữ: “Vọng tưởng.”

Câu trả lời nằm trong dự liệu, Ngụy Tần thoạt nhìn cũng không quá thất vọng, hắn xoay người tiếp tục hút thuốc.

Nhìn theo bóng lưng Ngụy Tần, Giang Lăng chớp mắt một cái thất thần, đột nhiên cậu có cảm giác, Ngụy Tần đã biết chuyện của công ty là do cậu làm ra.

Buổi tối, Ngụy Tần áp Giang Lăng ở dưới thân luật động.

Phun trào qua đi, hắn ôm Giang Lăng vào trong lòng, hôn lên thái dương ướt đẫm mồ hôi của Giang Lăng, ôn nhu nói: “Nếu có một ngày tôi không còn ở bên cạnh em, em có thể bảo vệ tốt chính mình không?”

Giang Lăng trong lòng cả kinh.

Ngụy Tần hơi tự giễu cười, ung dung nói: “Tôi cứ cho rằng ba năm, đủ để tôi có thể tự mình bảo vệ em, nhưng hiện tại xem ra, là tôi đã đánh giá quá cao bản thân mình rồi.”

Giang Lăng trong ngực chấn động đau đớn, vẻ mặt có chút bối rối.

Ngụy Tần chăm chú ôm lấy Giang Lăng, áp mặt kề sát cậu, giọng nói đau thương khôn cùng: “Này... Giang Lăng, nhìn tôi … xin em hãy nhìn tôi.”

Lần đầu tiên nghe thấy chữ “xin ” từ miệng Ngụy Tần, phòng tuyến tinh thần của Giang Lăng đã gần như thất thủ, cậu run rẩy, không dám nhìn Ngụy Tần.

Đúng lúc này, đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân dồn dập, sau đó rầm một tiếng thật lớn, cửa phòng bị văng ra!

“Ngụy Tần!!!”

Chỉ thấy Ngụy Diễm hai mắt đỏ ngầu xông vào, giống như dã thú phát cuồng nắm lấy tóc Ngụy Tần kéo hắn từ trên giường ném trên mặt đất!

Giang Lăng sợ đến ngây người, đầu óc trống rỗng.

“Nói, công ty đã xảy ra chuyện gì? ” Ngụy Diễm trừng mắt nhìn hắn.

Ngụy Tần chậm rãi động đậy thân thể, vô lực quỳ trên mặt đất gục đầu xuống, giọng nói buồn bã: “... Cha, con sai rồi…”

Giang Lăng thân thể kịch chấn.

Ngụy Tần cúi người nhận lỗi cũng không thể làm cho Ngụy Diễm khôi phục lý trí, ông ta giống như đã phát điên nhấc chân đạp vào vai Ngụy Tần, sau đó không chút do dự liên tục đánh hắn!

“Lúc ép tao giao ra công ty mày đã nói như thế nào?! ” giống như Ngụy Tần không phải là con trai của ông ta, Ngụy Diễm hạ thủ hung ác, “Thao túng giá cổ phiếu?! Nực cười, Ngụy thị của tao còn cần thao túng giá cổ phiếu?!! Đầu óc mày bị chó tha rồi hả?!!”

Một quyền rồi lại tiếp tục một quyền, Ngụy Tần không tránh né, mặc cho Ngụy Diễm đánh hắn, không lâu sau khóe miệng liền trào máu.

Thanh âm nắm tay đấm vào da thịt, giống như dao nhọn khoét sâu vào trái tim Giang Lăng, đau đớn đến không cách nào hô hấp... Nước mắt giống như vỡ đê dâng lên che lấp tầm nhìn, Giang Lăng run rẩy ôm lấy đầu, hai mắt thất thần.

“Nói, chuyện này là ai xúi giục mày làm, hả? ” Ngụy Diễm gắt gao trừng mắt nhìn Ngụy Tần, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người.

Trái tim Giang Lăng thình thịch nảy lên, kinh hoàng không ngừng.

Ngụy Tần vô lực lắc đầu: “... Không có ai…”

“Con mẹ nó tao phải giết mày!! ” Ngụy Diễm thần tình lạnh lẽo, lại nhào tới!

Giang Lăng hốt hoảng, vừa muốn lao xuống giường, liền nghe thấy một tiếng quát lớn —— “Dừng tay!!”

Giang Vĩnh Hoành nhanh hơn Giang Lăng một bước vọt tới chỗ hai người, ngăn cản Ngụy Diễm: “Anh dừng tay!...”

Giang Lăng ngơ ngác nhìn Giang Vĩnh Hoành: “Cha...”

Giang Vĩnh Hoành không có thời gian quan tâm Giang Lăng, chỉ hướng đến phía trước, vội vàng kéo Ngụy Diễm đẩy ra ngoài.

Ngụy Diễm lúc ra đến cửa, còn quay lại hướng Ngụy Tần đang nằm trên mặt đất quát lớn: “Mày cút khỏi công ty của tao! Cả đời này đừng hòng nghĩ đến việc thay thế tao nữa!!”

“Câm miệng! ” Giang Vĩnh Hoành cũng nổi giận, mạnh mẽ đẩy ông ta ra ngoài, rầm một cái đóng cửa lại.

Gian phòng trở về yên tĩnh, trong tai ong ong, Giang Lăng kịp phản ứng, lao xuống giường nhào tới bên cạnh Ngụy Tần.

Nhìn Ngụy Tần cả người đầy vết thương, gương mặt xanh tím, nước mắt Giang Lăng không nhịn được lại tuôn rơi.

“... Tôi... Tôi không sao... ” Ngụy Tần khó khăn nhìn cậu cười, vỗ về đầu Giang Lăng, dỗ dành cậu.

Giang Lăng nắm lấy tay hắn, hôn lên lòng bàn tay ấm áp đó, nước mắt chảy xuống đầu ngón tay: “Tại sao... Tại sao không nói là do em làm…”

Nghe vậy Ngụy Tần trong mắt hiện lên tia sáng, ôn nhu nói: “Không phải em, là Tô Chiêu làm.”

“Chính là em! Là em đã nhờ Cố Trung hãy… ” Giang Lăng nghẹn ngào đến nói không ra lời, không ngừng run rẩy.

“Giang Lăng... ” nhìn Giang Lăng khóc lóc nước mắt đầy mặt, Ngụy Tần trong mắt tràn đầy yêu thương, “Đừng khóc, em khóc làm tôi đau lòng.”

“Xin lỗi!... ” Giang Lăng nằm ở trong lòng Ngụy Tần.

Ngụy Tần mỉm cười: “Nhìn tôi mà nói.”

Giang Lăng ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, đối diện với ánh mắt khiến cậu loạn nhịp kia, đôi mắt ngấn lệ đáng thương nói: “Chủ nhân, xin lỗi...”

Nhìn khuôn mặt mỏng manh tuyệt mỹ của cậu, Ngụy Tần giơ tay lên thương yêu vuốt đi dấu lệ trên gương mặt ướt đẫm của Giang Lăng, trong mắt lóe lên tia sáng: “Tôi mới nên nói lời xin lỗi, tôi vẫn chưa trả lời em...”

Giang Lăng mở to hai mắt, cả người máu đọng lại.

“Tôi yêu em, Giang Lăng. ” Ngụy Tần mỉm cười nói.

“Ưm... ” nước mắt điên cuồng bừng lên, Giang Lăng khó nén mặt đỏ tim đập, bối rối giống như động vật nhỏ.

Ngụy Tần nở nụ cười, ôm Giang Lăng vào lòng, ngậm chặt môi cậu... Mùi máu nhàn nhạt lan ra khiến cảm xúc càng thêm điên cuồng, Giang Lăng động tình cùng Ngụy Tần đầu lưỡi quấn giao. Hai trái tim dường như cùng chung nhịp đập, tiếng tim đập chứa đầy hạnh phúc yêu thương ngân nga trong không khí…

“Anh thực sự định quay trở lại công ty? ” Giang Vĩnh Hoành hỏi.

Ngụy Diễm hút một hơi thuốc, hai đầu lông mày có chút cau lại: “Không thì làm sao bây giờ, cái thằng ranh kia biến công ty thành ra như vậy, lúc đó thật không nên tin nó mà.”

Giang Vĩnh Hoành thong thả nói: “Anh bảo vệ nó có chút quá đáng rồi.”

“Hừ. ” Ngụy Diễm bóp tắt đầu thuốc, “Nếu cái thằng đó không chìm vào bể tình với con trai của em, nó sao có thể bị người ta tính toán được!”

Giang Vĩnh Hoành ha ha nở nụ cười.

Ngụy Diễm tâm tình nhìn như đã khá hơn nhiều: “Vậy còn em, em định làm thế nào? Tụ phúc lâu đã bị niêm phong lại rồi.”

Giang Vĩnh Hoành ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Ngụy Diễm, không rõ tâm tình cười nói: “Em đương nhiên là phải ở cạnh trông chừng anh rồi, để tránh anh lại đi cấu kết với một tên tiểu côn đồ nào đó rồi ném em đi.”

Ngụy Diễm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.