Ái Dục Phục Tùng

Chương 21: Chương 21




“… Ưm...”

Giang Lăng từ trong đau đớn tỉnh lại, cậu nheo mắt, tầm nhìn có chút không rõ.

“Lão đại nó tỉnh rồi!”

“Được!” Mai Bách Cường đẩy tên đàn em vừa mới giúp lão băng bó kỹ vết thương ra, khoác y phục đi tới trước mặt Giang Lăng, vung tay giáng cho cậu một bạt tai.

Giang Lăng bị đánh đến đầu óc choáng váng, cậu cố chịu đựng cái đầu đau nhức, cưỡng ép bản thân mình tỉnh táo lại.

“Không ngờ mày xuất thủ rất nhanh. ” Mai Bách Cường nắm lấy tóc Giang Lăng, “Ngày hôm nay nếu không giáo huấn mày cho tốt, tao không phải họ Mai!”

Giang Lăng đau đến cắn răng, nhìn lướt một vòng xung quanh —— là một nhà xưởng cũ bỏ hoang loang lổ bụi bặm, hình như không ở trong trung tâm thành phố. Hai tay của cậu bị trói ngược lên, thân thể bị treo ở giữa không trung, hai chân bị trói tách ra hai bên không thể nhúc nhích, bên cạnh là Mai Bách Cường và đám đàn em của lão, xem ra là tai vạ khó tránh. Giang Lăng hung hăng hướng mặt đất nhổ nước bọt, ánh mắt tóe lửa.

“Đến đến đến, đừng có nói nhảm nữa. ” Mai Bách Cường cởi dây lưng Giang Lăng, rút ra.

Lão chỉ vào mông Giang Lăng, ra hiệu cho tên đàn em, cười dâm nói: “Mày chơi nó đi. ” lão phất dây lưng, hô lên một tiếng: “Tao phải quất nó vài cái mới hả giận được!”

Quần bị cởi xuống, nơi tư mật hoàn toàn bại lộ trong không khí lạnh lẽo, nam nhân phía sau liếm ngón tay, động tác thô bạo nhét vào tiểu huyệt, liên tục khuấy động, chốc chốc lại nuốt nước bọt.

Giang Lăng trong lòng dâng lên cơn buồn nôn, không khỏi xiết chặt nắm tay, khớp xương trở nên trắng bệch.

Sự đau đớn xé rách bất ngờ kéo tới, Giang Lăng nghiến răng nghiến lợi, không phát ra một tiếng rên rỉ.

“A, chảy máu rồi. ” nam nhân phía sau giả vờ kinh ngạc, “Nó vẫn còn là xử nam sao?! ” một đám người cười vang.

Nam nhân giữ lấy eo Giang Lăng, đâm vào hậu huyệt khô khốc đang bị máu nhuộm dần, sảng khoái đến run run.

“Con heo ngốc nhà ngươi chậm một chút, đại ca còn chưa chơi nó mà, đừng có chơi đến hỏng!”

“Không sao ~ chơi nó đến chết tao mới cao hứng. ” Mai Bách Cường vung tay, dây lưng vùn vụt quất lên người Giang Lăng!

“Mày hung dữ lắm mà! Hả? Dám không coi Mai Bách Cường tao ra gì!!... ” lão vừa đánh Giang Lăng, vừa dữ tợn chửi mắng.

Đau đớn giống như biển gầm kéo tới, da thịt yếu ớt không thể chống chọi với làn mưa roi đang liên tục quất xuống, chỉ chốc lát sau liền chảy máu, Giang Lăng cau mày, vẫn như trước không rên lên một tiếng.

“Mày cứng đầu thì tao sẽ chơi tới cùng với mày! “Mai Bách Cường quất roi nhanh hơn.

“Ưm... A! ” nam nhân phía sau bắn ra, phóng tinh dịch vào sâu trong thân thể Giang Lăng.

“Kế tiếp! Nhanh nhanh!! ” Mai Bách Cường ra hiệu những tên đàn em khác chơi Giang Lăng.

Nam nhân thứ hai đâm vào... Đau đớn, lăng nhục... Giang Lăng nghĩ dù có chịu cực hình nơi địa ngục cũng không bằng chuyện này.

Quất cho đến khi khắp người Giang Lăng đầy máu, Mai Bách Cường mới ngừng tay, thở ra một hơi dài.

Giang Lăng không nhớ rõ mình bị mấy nam nhân chơi qua, hạ thân đau đến không còn cảm giác, trước mắt sao bay vòng vòng, trong đầu một mảnh hỗn độn.

Nam nhân phía sau vẫn còn đang hứng tình đâm vào tiểu huyệt đầy hỗn hợp tinh dịch và máu tươi, vô cùng thảm hại.

Mai Bách Cường cởi dây lưng của mình ra, móc ra phân thân đã cứng rắn từ lâu, thở dốc nói: “Tới đây, dùng cái miệng nhỏ của mày làm ông sướng coi.”

Mũi dao kề sát gương mặt Giang Lăng, Mai Bách Cường nói: “Nếu mày dám cắn, tao sẽ lấy cái mạng nhỏ của mày.”

Mồ hôi hột từ thái dương chảy xuống, Giang Lăng vẻ mặt thản nhiên há miệng ngậm lấy phân thân của Mai Bách Cường…

“A ——!!!!”

Mấy tên đàn em sợ hãi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Giang Lăng phun ra nửa đoạn phân thân, khóe môi nhếch lên còn dính máu, ánh mắt độc ác giống như Tu La nơi địa ngục.

“Chó má khốn nạn!!Tao chửi con mẹ mày!! ” Mai Bách Cường nắm đũng quần điên cuồn kêu la không ngừng, cầm lấy con dao hướng Giang Lăng mà chém xuống!! … —— Rầm!!! Một chiếc xe màu đen bất ngờ tông thẳng vào!! Mai Bách Cường tránh không kịp, bị đầu xe đụng phải ngã xuống đất!

Cánh cửa nhà xưởng ầm ầm sập xuống, chiếc xe dừng lại ở nơi Giang Lăng đang bị trói, Ngụy Tần nhảy xuống xe, vọt tới trước mặt Mai Bách Cường dữ tợn giáng cho lão một quyền!!”Ô...!! ” Mai Bách Cường bị đánh đến nước bọt văng ra, ngã phịch trên mặt đất! Còn chưa kịp đứng lên, lão đã bị tưới xăng từ đầu đến chân, sợ đến hai chân run rẩy kịch liệt!

Ngụy Tần ném bình xăng dự phòng đã trống không đi, cầm bật lửa tách một tiếng, ánh lửa rọi lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, con ngươi đen kịt như rắn độc khủng khiếp kinh người: “Tất cả không được nhúc nhích.”

Tất cả mọi người như đông cứng, Mai Bách Cường sợ đến run lập cập, thở gấp không ngừng.

Không khí dường như ngưng trệ, Giang Lăng trừng mắt nhìn Ngụy Tần, một chữ cũng nói không nên lời.

Thấy bọn họ đều không dám động đậy, Ngụy Tần nhặt con dao nhỏ dưới chân lên, dịch người đến bên cạnh Giang Lăng cắt dây trói cho cậu. Tay chân được tự do, Giang Lăng thân hình lảo đảo. Ngụy Tần khẩn trương tiến lên muốn đỡ cậu, nhưng bàn tay lại bị Giang Lăng lạnh lùng gạt ra: “Đừng chạm vào tôi.”

Ngụy Tần nhất thời khựng lại.

Đúng lúc này, đột nhiên một người cầm dao vung tới!! —— Ngụy Tần đẩy Giang Lăng ra, dùng cánh tay chặn lưỡi dao. Giang Lăng trong lòng cả kinh, quay đầu, chỉ thấy con dao sáng loáng đang cắm vào cánh tay Ngụy Tần, nhất thời máu tươi trào ra!

Chẳng biết cậu lấy khí lực ở đâu, Giang Lăng càng trở nên tàn độc, nắm lấy vạt áo người nọ ném mạnh vào tường, sau đó từng quyền, từng quyền liên tục đấm vào mặt tên đó!

“Tiểu Lăng!! ” Cố Trung mang người xông vào, lập tức khống chế được cục diện!

Nhìn thấy Giang Lăng vẫn còn đang dữ tợn đập người nọ, Cố Trung vội vã đi tới kéo cậu ra: “Tiểu Lăng!... Tiểu Lăng! Đừng đánh nữa, không sao rồi… còn lại anh sẽ xử lý được không?...”

Người nọ bị Giang Lăng đánh đến mặt mũi biến dạng, khuôn mặt lệch sang một bên nằm trên mặt đất ngay cả sức lực rên rỉ cũng không có.

Ngụy Tần bịt vết thương trên cánh tay, lạnh lùng nhìn Giang Lăng toàn thân đầy máu đang ở trong lòng Cố Trung, yên lặng xoay người định rời đi.

“Ngụy Tần!!!”

Đột nhiên phía sau gầm lên giận dữ, Ngụy Tần dừng bước.

“Con mẹ nó ai cần anh cứu tôi!! ” Giang Lăng giống như điên rồi, hướng bóng lưng Ngụy Tần tê tâm liệt phế rống giận, “Tôi có sống chết thế nào cũng không liên quan quái gì đến anh!! Ai cần anh nhúng tay!!!”

Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Ngụy Tần. Ngụy Tần vẫn đứng đó không nhúc nhích, im lặng một lúc lâu, đột nhiên nói: “Giang Lăng, em nói không sai.”

Giang Lăng ngơ ngẩn.

Ngụy Tần quay đầu, hắn đứng ngược sáng mỉm cười: “Tôi không nên tới tìm em, xin lỗi. ” nói xong liền biến mất ở cánh cửa đổ nát kia.

Dường như đã dùng hết khí lực, Giang Lăng trước mắt bỗng tối đen, đau đớn mà ngất đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.