Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Chương 147: Chương 147: Chương 67: Người nhà (tt) Phần 2: Mộc Tiêu Dao tìm đến




Chương 67: Người nhà (tt)

Phần 2: Mộc Tiêu Dao tìm đến

Thượng Quan phủ.

Bên trong phủ, lúc này, rất náo nhiệt, khách sau khi dùng qua thức ăn xong, đều dồn vào bên Mai viện dùng trà nói chuyện phiếm.

Vãn Thanh bế bé xuống xe ngựa, dẫn đám người Hồi Tuyết hồi Ngọc Trà Hiên, nàng không còn tinh thần để ý tới khách đến phủ làm gì.

Đồng Đồng ngủ ngon tròng lòng nàng, trong lúc ngủ, vẫn còn không quên ôm Chiêu Chiêu, Vãn Thanh phân phó bà vú bế bé trở về phòng nghỉ ngơi, nàng cũng mệt mỏi, muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút.

Thoáng cái đã qua buổi trưa, người trong Ngọc Trà Hiên chưa từng bước chân rời khỏi viên một bước.

Đám người Hồi Tuyết tưởng Vãn Thanh đang tức giận, nên ai cũng không dám nhiều lời, trong lúc nhất thời, Ngọc Trà Hiên lạnh lùng dị thường.

Buổi tối, Vãn Thanh xuất hiện, vân đạm phong khinh, khuôn mặt đầy ý cười, dường như chuyện gì cũng đều không xảy ra.

Trong phòng khách, hai mẹ cùng nhau dùng cơm chiều, Đồng Đồng vừa ăn vừa cao hứng nói mãi chuyện ở Hán Thành Vương phủ.

“Mẫu thân, mẹ biết không? Mặc Viêm nuôi một con sói con, thật là lợi hại nha, cha nói, chờ con qua đó liền đem sói con tặng cho con nuôi nha”

Đồng Đồng vừa nói xong, Chiêu Chiêu đang ngồi chồm hổm trên mặt đất ăn đan dược, nghe được bé những lời mà bé nói, lập tức ô ô kêu lên, sau đó tứ nằm dạ trên mặt đất lăn qua lộn lại, giống như một đứa trẻ đang giận dỗi.

Vãn Thanh cười, chỉ chỉ Chiêu Chiêu, nói:

“Xem ra Chiêu Chiêu nhà chúng ta về sau sẽ phải ở cùng một chỗ với sói con rồi”

Chiêu Chiêu nghe vậy, la lớn một tiếng nhảy cẩn lên, nó xoa xoa hai mắt, hiển nhiên là không thể tin vào chuyện này, há to miệng hơn nửa ngày không thể khép lại được.

Sau đó, nó nghĩ, sao chuyện bi thảm như vậy lại phát sinh ở trên thân của nó kia chứ, lập tức lăn qua lăn lại tiếp, nó không muốn, nó không muốn ở cùng một chỗ với con sói xấu xí đó.

Nó thật lòng rất sợ nha, sợ Đồng Đồng không không cần nó nữa, nó thật là đáng thương.

Nghĩ vậy, khỉ con càng khóc nức nở, âm thanh càng lúc càng lớn.

Đồng Đồng vừa nhìn thấy bộ dáng thương tâm của Chiêu Chiêu, trong lòng bé liền nhói đau, lập tức buông đũa ôm Chiêu Chiêu, để nó ngồi vào mép bàn.

Nhỏ nhẹ lên tiếng dỗ nó:

“Chiêu Chiêu ngoan, mẫu thân là đang chọc ngươi thôi, Chiêu Chiêu huynh đệ tốt của ta, cái con sói con kia Đồng Đồng chỉ muốn nuôi để chơi đùa thôi, không thể so sánh cùng Chiêu Chiêu nhà ta nha”

Cái con khỉ này, vừa nghe Đồng Đồng nói vậy, mắt liền chớp chớp, toét miệng cười rộ lên, vui vẻ la inh ỏi.

Vãn Thanh liếc nó một cái, nghĩ không ra vì sao Chiêu Chiêu lại thông minh đến như thế, cho tới bây giờ, còn chưa từng thấy qua động vật nào thông minh như nó.

Nó vậy mà có thể nghe hiểu được tiếng người, còn biết đùa giỡn, lười biếng, cùng gây sự, cái gì cũng đều biết.

“Đồng Đồng, con thích Hán Thành Vương phủ sao?”

Vãn Thanh hỏi con, kỳ thực, nàng biết Hán Thành Vương phủ không phải nơi lương thiện gì, tuy rằng, thái phi nương nương rất thích mẹ con nàng, nhưng Hán Thành Vương phủ to lớn như vậy, không phải cá nhân thái phi thích thì ai cũng thích.

Còn có những người khác nữa, mình lúc trước đã từng gặp qua Tống trắc phi, Cơ phu nhân, còn có đám người Duẫn Quận Vương.

Từng người, từng người đều không phải là hạng người dễ chọc, nàng cùng bé vào một nơi đầy rẫy nguy hiểm như vậy, về sau, nên chú ý lời ăn tiếng nói cùng hành động một chút.

“Dạ, rất thích nha, thật lớn thật nhiều đồ chơi nha, phụ thân nói, về sau, nơi nào cũng là của con hết nha”

Trẻ con nào có tâm tư đề phòng nhiều như vậy, tâm tư đơn thuần, nghe Mặc Viêm nói liền tin, lại không biết, chính bản thân Mặc Viêm cũng vô tư như vậy, sao có thể trở thành một gia đình hoàn chỉnh đây.

Bởi vì, trong Hán Thành Vương phủ, ở, cũng không chỉ một mình hắn, còn có những người khác.

“Ừ, thích là tốt rồi”

Vãn Thanh không nhắc lại, Đồng Đồng ăn thêm một chút cơm, sau đó đút đan dược cho Chiêu Chiêu, chợt nhớ tới cái gì, mở miệng nói:

“Mẫu thân, con nói cho mẹ biết một chuyện nha”

“Nói”

Xem bộ dáng thần thần bí bí của bé, Vãn Thanh nổi lên hứng thú, nhìn chằm chằm thằng nhóc đáng yêu hai má phúng phính như muốn được khen thưởng kia.

Đồng Đồng đem Chiêu Chiêu đặt ở dưới chân, đi đến bên cạnh Vãn Thanh, ôm cổ của nàng, làm nũng, mở miệng nói:

“Mẫu thân, sáng hôm nay, lão sư ra đề khảo thí cho con, thầy nói, con hiện tại đã hoàn toàn là một Dược Sư cao cấp rồi nha”

“Thật sao?”

Vãn Thanh vui sướng kêu lên, ôm lấy bé, liền hôn một cái, trong phòng khách, Hồi Tuyết cùng đám người Hỉ nhi cũng nở nụ cười.

Trong phòng khách, bao trùm không khí vui vẻ, Vãn Thanh không ngờ, bé lại tiến bộ thần tốc đến như thế. Chẳng những Huyền Lực lên cấp, ngay cả thuật luyện đan cũng tấn cấp, thằng nhóc này thật sự rất có thiên phú.

Nàng càng nghĩ càng vui, bế bé hỏi về buổi khảo thí, Đồng Đồng líu ríu giống như chú chim sẻ nhỏ, đem tình hình khảo thí nói hết cho Vãn Thanh nghe.

Nào là tên thuốc, rồi kỹ năng, cùng với độ lửa, Vãn Thanh nghe mà đầu óc mờ mịt, nàng không hiểu lắm về chuyện luyện đan này.

Nhưng thấy bé hứng thú dạt dào nói đến hăng say, nàng cũng vui vẻ, thời gian từ từ trôi qua, đêm đã khuya, nghĩ đến chuyện ngày mai bé đến học đường, Vãn Thanh liền truyền bà vú tiến vào, mang bé đi xuống, rửa mặt nghỉ ngơi, buổi sáng hôm sau còn phải đi học nữa.

Đồng Đồng bởi vì ngày hôm nay đi đến Hán Thành Vương phủ, lại nói cho mẫu thân biết chuyện mình thăng cấp, cả người thật hưng phấn, một ngày này với bé thật hạnh phúc, liền ôm Chiêu Chiêu đi xuống.

Vãn Thanh cùng đám Hồi Tuyết, Hỉ nhi, Phúc nhi trở về phòng, bởi vì buổi chiều ngủ nửa ngày, nhất thời ngủ không được, liền đọc sách cho qua thời gian.

Hồi Tuyết đi tuần tra quanh viện một vòng, tối nay, bên trong Ngọc Trà Hiên có quá ít người canh gác, để ngừa có tặc nhân xâm nhập, nàng đành chịu cực một lần vậy.

Ban đêm yên tĩnh, ánh trăng nhàn nhạt in dưới bóng nước, gió thổi nhè nhẹ qua cửa sổ, ngọn đèn nhẹ lay động, Vãn Thanh xõa mái tóc đen mượt, ngọn đèn mờ ảo chiếu sáng khiến gương mặt của nàng thanh thoát lung linh, càng nghiên lệ xuất trần.

Hàng mi tinh tế, ánh mắt trong suốt lóng lánh mê người, hai gò má hơi hơi hồng, đôi môi căng mọng càng tăng thêm vài phần quyến rũ.

Bỗng nhiên, âm thanh đổ vỡ cạnh cửa sổ vang lên, đó chính là cái bẫy mà nàng lập nên ngừa Đàm Đài Văn Hạo đột nhiên đột nhập vào phòng nàng một lần nữa, Vãn Thanh nhanh chóng quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một chút bóng dáng từ trên cửa sổ lướt qua đi, theo bản năng, nàng kêu lên:

“Ai?”

Nàng vừa dứt lời, liền nghe được một tiếng hừ lạnh truyền đến, cửa sổ bị một trận gió thổi mở toang.

Vãn Thanh chuẩn bị xuất chiêu, nghĩ rằng người tới là Đàm Đài Văn Hạo, lạnh lùng trừng hướng ra cửa sổ.

Nào ngờ, nháy mắt, người kia liền tiến vào, không phải Đàm Đài Văn Hạo, mà là hoàng tử Thương Lang quốc Mộc Tiêu Dao, trên ngũ quan âm nhu mị hoặc hoàn toàn khác với trong quá khứ, bao phủ một tầng lăng hàn rét lạnh, cắn răng, lạnh lùng mở miệng:

“Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi giỏi lắm? Nguyên lai là ngươi hủy đi tâm huyết nhiều năm qua của ta, món nợ này, ngươi nói nên tính như thế nào đây? “

Hắn mới mở miệng, Vãn Thanh liền biết Mộc Tiêu Dao đã biết chuyện nàng chính là người đã đánh bại tuyển thủ của hắn, nàng cũng không che đậy, nhàn nhạt mở miệng:

“Đánh đều đã đánh, có thể như thế nào?”

“Ngươi?”

Mộc Tiêu Dao nở nụ cười, trên ngũ quan ôn nhu tuyệt sắc, đôi môi lạnh bạc tinh tế lộ ra ý cười, mở miệng nói:

“Nghe nói ngươi bị chỉ hôn cho tên đần Kim Hạ quốc, không bằng ta mang ngươi đi, ngươi thấy như thế nào?”

Vãn Thanh nhìn hắn, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng trả lời:

“Ta tình nguyện gả cho một người đần độn, cũng không đi với ngươi”

“Ngươi cho là điều này tùy vào ngươi sao? Dám can đảm làm hỏng rồi chuyện tốt của ta, ta đây liền bắt ngươi đến để bù lỗ, bổn vương cao hứng liền làm, nếu không phải cao hứng, ngươi cho là ta sẽ động vào một nữ nhân như ngươi sao?”

Mộc Tiêu Dao nói xong liền đi tới gần nàng, Vãn Thanh lạnh lùng híp mắt nhìn hắn, buông lời cảnh cáo:

“Mộc Tiêu Dao, ngươi cho là ngươi đi ra khỏi nơi này được sao?”

“Không đi được? Ngươi là chỉ mấy tên đần độn bên ngoài kia sao? Còn chưa đủ trình độ để đánh thắng được ta”

Đôi mắt hoa đào của Mộc Tiêu Dao nheo nheo lại, một tia huyết tinh bắn ra, châm chọc nhìn Vãn Thanh.

Vãn Thanh nhàn nhạt lắc đầu, sau đó hời hợt mở miệng:

“Ngươi không cảm giác mình có chút buồn ngủ sao?”

“Ngươi có thể chống đỡ một thời gian dài như vậy, có thể thấy được Mộc vương tử tu vi quả thật rất cao. Bằng không, sớm đã ngủ mất rồi, đâu còn đứng ở trước mặt ta mà nói nhảm như vậy, ngươi nói có đúng không?”

Vãn Thanh vừa nói xong, Mộc Tiêu Dao quả thực cảm nhận được một chút ngủ, đầu có chút nặng, nhịn không được theo bản năng lắc đầu, hung hăng nói:

“Ngươi … hạ độc?”

“Sai, không phải hạ độc, chỉ là thuốc an thần khiến cho người ta thích ngủ thôi”

Đây là đan dược do con trai nàng luyện ra, cùng Ngưng Hương Hoàn là loại đan dược đặc biệt, có tác dụng tương tự như nhau.

Nhưng, Ngưng Hương Hoàn mùi rất nhạt, có lực sát thương rất lớn, bởi vì mùi nhàn nhạt, cho nên người khác rất khó phát hiện ra, dễ dàng chế ngự đối phương.

Vãn Thanh vốn muốn đối phó Đàm Đài Văn Hạo, ai ngờ lại bắt được Mộc Tiêu Dao, một tên tâm ngoan thủ lạt như hắn cũng có ngày hôm nay.

Mộc Tiêu Dao nghe Vãn Thanh nói xong, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, nụ cười kia liền chẳng còn phân nửa, ngũ quan âm nhu tuấn mỹ trong nháy mắt khoác lên mây đen, lui ra phía sau vài bước, tới gần cửa sổ, muốn nhờ cơn gió mát ngoài cửa sổ thổi vào để nâng cao tinh thần.

Nhờ võ công thâm hậu nên hắn vẫn duy trì một tia bình tĩnh.

“Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi ... giỏi, giỏi lắm, nợ cũ, nợ mới, ta sẽ cùng với người tính toán một lần”

“Muốn tính toán sổ sách thì để ta tính toán sổ sách với ngươi trước, mau đem Thượng Quan Tử Ngọc giao ra đây, ngươi mang nàng ta đi đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.