Ác Ma Song Bào Thai

Chương 51: Chương 51: Tùy hứng




Editor: Du Bình.

“Ba nói đi… ai tốt hơn đây?” Ám Vũ hơi ác ý cọ má y, ngậm lấy vành tai y, đem khí nóng phun vào lỗ tai…

“Ba nói nào!” Ám Vân cũng ngậm lấy vành tai y, dùng răng cắn nhẹ làm y run rẩy…

“Cẩ hai đều ngoan… không cần… ở bệnh viện không nên đùa…” Tiêu Tử Nhưng hiện tại bị đặt trên ghế dựa, toàn thân bị khiêu khích chỉ có thể vô lực tựa vào ghế, nhưng may mà vẫn còn một tia lý trí.

“Được thôi! Về nhà rồi chơi tiếp! Mình về nhà thôi baba!” Ám Vân muốn kéo y đi, nhưng y cố nán ở lại.

“Ba muốn ở đây chờ một lúc, rồi mới về…” Đại thúc cúi đầu nói. Nhưng thật ra y muốn điều chỉnh lại mình, hành vi ban nãy của y có phải là đã làm Vũ nhi, Vân nhi khó xử không?

“Vậy bọn con về trước chờ ba…: Ám Vũ đứng dậy, đơn giản chào rồi rời đi.

“Ba đừng về muộn quá nhé!” Ám Vân vẫy tay tạm biệt rồi cũng đi theo

Có phải mình đưa ra yêu cầu quá tùy hứng? Cho nên Vũ nhi mới lãnh đạm như thế? Vũ nhi giận y là vì không cùng về nhà sao?

Một mình ngồi lại, y bình tĩnh suy nghĩ… ban nãy cố tình gây sự… rõ ràng biết rõ hai đứa cũng chỉ muốn tốt cho mình, rõ ràng biết mình giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện làm cho cặp sinh đôi phiền não… Nói không chừng bây giờ cả hai đều quá mệt mỏi, rồi ghét bỏ y… Nếu quả thật đúng là như vậy, vừa nãy y còn cự tuyệt lời cầu hoan… đã nói sẽ dùng cả đời để báo đáp… nhưng Vũ nhi sẽ cho là y không tuân thủ ước định… Y nên làm thế nào đây?

Nghĩ đến mình có thể sẽ bị vứt bỏ, nước mắt vừa được lau khô lại muốn chảy xuống. Co hai chân lên rồi đem mặt vùi vào, đại thúc giờ y hệt một đứa nhỏ bị ném bỏ buộc mình trên ghế… Hành lanh bệnh viện nửa người không có, chỉ một mình y… Tám năm trước cô độc ngồi trong phòng chờ đợi… giờ… lại chẳng khác gì…

Đột nhiên, trong bóng tối, một người từ chỗ rẽ xuất hiện… “Cộp… cộp… cộp…” Tiếng bước chân đánh vỡ sự yên lặng. Tiêu Tử Nhưng không ngẩng đầu xem xét, dù sao cũng chỉ là người qua đường…

Cộp… Cộp… Cộp…

Vốn tưởng rằng người rất nhanh sẽ đi, nhưng đột nhiên ngừng lại. Y thoáng ngẩng đầu, phát hiện trước mắt có một đôi giày da.

Còn chưa kịp nhìn chủ nhân của chúng, một thanh âm đã truyền vào tai: “Anh có khỏe không? Có cần hỗ trợ gì không?” giọng nói trung hòa rất có sức sống, còn mang theo chút lo lắng.

Phát giác đối phương hướng mình nói chuyện, y lập tức nhìn lên người kia. Gương mặt trái xoan, ánh mắt to tròn long lanh như thủy tinh, cái mũi cao thật xinh đẹp, đôi môi mỏng phấn nộn, một đầu tóc gọn gàng…

“Xin hỏi cậu là…” Tiêu Tử Nhưng chớp mắt, chóp mũi hồng hồng hít vào, nghi hoặc hỏi.

“A! Quên mất không tự giới thiệu! Tôi là Tiết Dật, tôi tới đây thăm người bệnh!” So với mình… đúng là một cậu thanh niên sang sảng tươi cười.

“Xin chào! Tôi là Tiêu Tử Nhưng!” Y vươn tay lịch sự.

“Chào anh! Anh cũng họ Tiêu? Anh có quan hệ gì với người bệnh phòng này không” Tiết Dật cầm lấy tay y, đột nhiên hỏi.

“À… bà ấy là mẹ tôi!” Y không chút nghĩ ngợi, trả lời.

“Thật sao? ANh là con trai của Tiêu phu nhân?!” Tiết Dật kích động bắt lấy tay y.

“Tôi là… nhưng cậu biết mẹ tôi?” Tiêu Tử Nhưng bị cậu ta dọa sợ không ít, liên tục nói đứt quãng.

“Đương nhiên a! Tôi đến thăm Tiêu phu nhân mà!” Tiết Dật cười tươi. Mặt ngoài thân thiết, nhưng trong bụng một bồ dao găm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.