Ác Ma Song Bào Thai

Chương 62: Chương 62: Nằm viện




“Không phải! Đều là ba hại các con bị thương! Ba xin lỗi… thực xin lỗi…” Chỉ vì mình bất cẩn hại Vũ nhi với Vân nhi, cảng nghĩ càng thấy mình ngu xuẩn!

Mình luôn là người gây phiền toái cho chúng…

“Sao có thể thế? Không phải là lỗi của baba!” Ám Vũ nắm lấy tay đại thúc. Nếu người đàn ông kia còn làm ra sự tình quá đáng hơn nữa, bọn, hắn nhất định vẫn không chút do dự

“Đều là do hắn ta nổ súng! Không phải là người!” Ám Vân cũng nắm lấy tay y.

Tiêu Tử Nhưng biết đều là những lời an ủi, lòng bàn tay được nhiệt độ ấm áp truyền cho thật có cảm giác an tâm.

Ám Vân vẫn thấy y khóc không ngừng, cao giọng kêu lên: “Ai da!”

“Con bị đau sao?” Tiêu Tử Nhưng lập tức đứng dậy kiểm tra thân thể của Ám Vũ. Âm thanh kia quá quái dị! Chắc chắn là bị đau ở chỗ nào đó!

“Baba… con đau… nghe tiếng baba khóc thì toàn người đều đau!” Chứng kiến được bộ dạng lo lắng xoắn xuýt của baba thì cả hai đều nguyện ý thụ thương a!

“Được, được! Ba không khóc nữa…” Nhẹ nhàng vuốt lấy những bộ phận phải băng vải trắng, y muốn phần nào giảm bớt đau đớn trên người cậu.

“Ba đừng khóc nữa… bằng không con cũng sẽ rất đau đớn!” Ám Vũ nói, vì hắn không muốn y thương tâm nữa nên mới phải dùng phương pháp này.

Ngay lúc cảm xúc của đại thúc dịu đi, Ám Vân đột nhiên làm nũng: “Baba… con đói quá!”

“Được! Để ba đi mua đồ ăn… Các con…” Còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.

“Chúng con muốn ăn món baba nấu!” Ám Vũ thất thường đổi ý.

“Ừ, vậy ba về nhà làm rồi mang đến…” Tuy khoảng cách từ đây về nhà có hơi…

“Ba không cần về nha! Chỗ này có bếp mà!” Ám Vũ chỉ chỉ một cánh cửa.

Tiêu Tử Nhưng hồ nghi hướng đến bên đó, mở cửa ra nhìn…

Không ngờ có bếp nha! Nơi này không phải bệnh viện sao?!

“Được! Để ba nấu chút đồ dễ ăn! Các con chờ nhé!” Y vào bếp, sợ mùi khói dầu ảnh hưởng đến sự hồi phục thân thể nên đóng cửa lại.

Phòng bệnh cao cấp này mỗi phòng đều được cách âm rất tốt, đại thúc nhất thời không nghe được động tĩnh ngoài kia.

Cửa phòng bệnh mở ra, người bước vào là Nghĩa Diệp.

“Chủ tịch! Thiếu chủ! Hai ngài có cần tôi làm thủ tục xuất viện không?” Nghĩa Diệp rất hiểu thói quen của hai anh em.

“Không cần!” Ám Vũ trả lời.

“Dạ? Hai ngài không phải rất ghét nằm viện sao?” Đi theo bọn hắn lâu như thế, chưa từng thấy bọn họ nằm viện đến nửa ngày.

“Lần này chúng tôi muốn nhập viện!” Trong lòng Ám Vũ cùng Ám Vân đều có một mục đích nhất định phải đạt được.

“A! Tôi sẽ nghỉ ngơi! Sau này mọi việc do anh quản lý!” Ám Vân không chút nao núng, bỏ lại một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.