Ác Ma Song Bào Thai

Chương 15: Chương 15: Cha




Editor: Du Bình

“Ngô!” Đại thúc ý thức không rõ ràng, đối với loại khoái cảm đột nhiên vây lấy cũng chỉ có thể vô lực rên rỉ.

Chỉ có thể ngồi trên ghế, nhìn baba bị xâm phạm mà Ám Vân cùng Ám Vũ mang vẻ mặt đầy sát khí cùng tự trách, cũng chẳng có biện pháp nào để giải cứu nữa!

“Xem chừng baba của các cậu đang rất hưởng thụ này!” Đối với một Lâm Kiệt dùng thứ ngôn ngữ đầy ô nhục, Ám Vân tức giận đến mắng to: “Hỗn đản! Không cho phép ông được làm ô nhục baba!”

Ám Vũ luôn bình tĩnh là vậy, mà giờ đây cũng to tiếng: “Đồ khốn! Tôi cảnh cáo ông mau buông baba ra!”

Ngay khi Ám Vũ vừa dứt lời, kho hàng đột nhiên vang lên những tiếng động lớn, Lâm Kiệt liền hỏi hạ thủ A vừa chạy vào: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

“Ông… Ông chủ! Có một người đàn ông mang theo một đám người kéo tới chỗ này!” Tên A kia vừa thở vừa đáp.

Cửa kho trải qua một lần bị cặp sinh đôi kia công phá, đến lần thứ hai liền bị công kích đến độ muốn bỏ mình!

“Lâm Kiệt!” Một thanh âm mang từ tính hung hồn truyền vào, không khỏi khiến Lâm Kiệt run lên.

Ám Vũ, Ám Vân vừa nhìn thấy một người đàn ông vừa anh tuấn vừa kiên cường xuất hiện trước mắt mình, đồng loạt hô lên thật to: “Cha!”

Lâm Kiệt kinh ngạc rời khỏi người Tiêu Tử Nhưng, chậm rãi đi đến gần người đàn ông nọ, hỏi: “Lôi… Anh, sao lại ở nơi này?”

Đúng vậy! Người đột nhiên xông tới không phải ai khác ngoài cha của hai an hem Ám Vũ, Ám Vân – Ám Lôi!

“Lâm Kiệt! Tôi không nghĩ rằng cậu thật sự làm ra loại sự tình này! Có thể xuống tay với chính các con của tôi!” Ám Lôi nhìn tình cảm bi thảm trước mắt, con của mình bị trói trên ghế, còn có cả người đàn ông trong báo cáo, Tiêu Tử Nhưng nửa thân trên trần truồng nằm dưới đất. Hắn lien phất tay ra lệnh cho hai kẻ theo cùng đến cởi trói cho các con.

Vừa thoát khỏi mớ dây thừng, Ám Vân cùng Ám Vũ liền chạy tới ôm chặt lấy Tiêu Tử Nhưng, sợ rằng chỉ cần buông tay thì baba sẽ lập tức biến mất!

Ám Lôi nhìn cảnh hai con của mình mang biểu tình đau lòng đến chết, liền biết được ngườitên Tiêu Tử Nhưng kia có biết bao trọng yếu với bọn chúng!

“Vũ nhi! Vân nhi! Ta cho cáccon thời gian một buổi tối. Bây giờ cũng là lúc các con nên trở về dể bắt đầu thừ kế sự nghiệp rồi. Hãy hảo hảo tạm biệt đi! Chỗ này giao lại cho ta là được!”

Những lời nay tựa như tạt một gáo nước lạnh vào hai đứa. Tuy đã biết rằng thời gian sẽ sớm đến, nhưng thật không ngờ chỉ còn một tối… Nhưng cũng không thể chống lại lệnh của cha, đành phải đáp lại: “Vâng, thưa cha!”

Ám Vân cùng Ám Vũ mỗi người một bên nâng Tiêu Tử Nhưng dậy, đến ven đường gọi một xe taxi, trở về nhà…

Trong kho, Lâm Kiệt nhìn Ám Lôi, nói: “Lôi, đã lâu rồi không gặp, anh vẫn chưa hề thay đổi!”

“Lâm Kiệt! Không phải tôi đã nói với cậu vô cùng rõ ràng rồi sao? Cậu vì cái gì mà luôn cố chấp với chuyện này vậy? Lại còn khiến các con của tôi liên lụy?” Trong mắt Ám Lôi hiện ra một tia không muốn…

“Đều là vì chúng nó! Còn cả con đàn bà kia! Vì sao anh không thể nhận thức tình cảm của tôi? Đám trẻ con đó thật sự trọng yếu hơn tôi? Anh chính là thật sự yêu người đàn bà đó?” Túm lấy hai vai của Ám Lôi, cảm xúc của Lâm Kiệt bùng nổ đến kích động, y mong muốn tìm cho ra đáp án.

“…” Ám Lôi im lặng, cũng không nhìn thẳng vào mắt của y.

Về được đến căn nhà ấm áp, đỡ baba vào giường, tay chân luống cuống giúp baba thay bộ quần áo sạch sẽ. Hai huynh ra khỏi phòng ngủ, muốn lấy nước ấm cùng khăn mặt tha baba chà xát.

Không nghĩ tới trở lại phòng lại chứng kiến quần áo mới mặc vào bị ném ở dưới đất. Baba nằm trên giường trần như nhộng, bộ vị quan trọng miễn cưỡng được chăn che khuất, còn những bộ phận khác đều phơi bày ra hết trong không khí, miệng không ngừng thều t hào: “Nóng! Nóng quá!”

Dạng báo động này khiến Ám Vũ và Ám Vân suýt nữa không giữ được bình tĩnh, vội vàng chạy tới bên đại thúc sắp chết đến nơi gắt gao che phủ. Cho đến lúc này mới đột nhiên nhớ ra tên khốn Lâm Kiệt đã uy cho đại thúc uống cái gì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.