Ác Linh Quốc Gia

Chương 187: Chương 187




Chương 24: Náo nhiệt.

Tuy nhiên lúc bọn họ muốn kéo thi thể ra cửa lại hơi do dự, bởi vì bọn họ bừng tỉnh khi nghĩ đến con quỷ đang trốn sau cánh cửa kia.

Mặc dù tiếng gọi của quỷ vật cũng đã biến mất, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng lúc này con quỷ kia vẫn trốn ở sau cửa, có thể chưa rời đi.

- Khải, nếu như con quỷ kia vẫn chốn ở sau cửa thì phải làm thế nào? – Triệu Thu Nhã có chút bất an hỏi.

- Không sao đâu, nếu nó chỉ là một con quỷ nhỏ, anh có thể đối phó được. Ngược lại, chúng ta nhất định phải nhanh chóng xử lí xong thi thể này, nói không chừng bất cứ lúc nào cô ta cũng có thể biến thành quỷ.

- Không phải Từ chủ quả cũng đang ở chỗ này sao, chưa chắc cô ta đã biến thành tiểu quỷ, cô ta cũng đã thật sự thay đổi, chúng ta không cần phải sợ nàng, dẫu sao anh không đối phó được còn có Từ chủ quản.

- Nghe anh đi, chúng ta hãy đem thi thể này ra sân thiêu hủy.

Vương Khải cũng đã nhìn ra Từ Thiên Hoa sẽ không quản bọn họ, điều này hắn có thể hiểu rõ từ biểu hiện thờ ơ của Từ Thiên Hoa khi hắn giết chết nữ sinh đeo mắt kính.

Cho nên ban đầu bọn họ có ý tưởng trông cậy vào Từ Thiên Hoa sẽ bảo vệ mình, bây giờ lại cảm thấy cực kỳ tự giễu.

Cũng cho tới bây giờ, Vương Khải rốt cuộc mới biết vì sao Tông Khánh Cương lại rời bọn họ mà đi, bởi vì bọn họ sớm đã nhìn thấu, Từ Thiên Hoa chính là loại người cực đoan máu lạnh ích kỷ, buồn cười thay là cho tới bây giờ hắn mới rõ ràng.

Nếu như lúc ấy bọn hắn cũng chọn theo Tông Khánh Cương rời đi, thì hiện tại cũng sẽ không phải trải qua những chuyện này, nữ sinh đeo mắt kính cũng sẽ không chết, bọn họ cũng sẽ không chật vật bất an như bây giờ.

- Thật là tự làm bậy không thể sống.

Vương Khải lắc đầu cười khổ một cái, coi như đã hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là không làm bậy sẽ không chết, nói cho cùng tất cả những thứ này đều do hắn làm ra.

Nhưng hắn sẽ không hối hận, vì hắn thực sự thích Triệu Thu Nhã. Một khắc kia, khi hắn bước chân vào cửa trường đại học, hình bóng Triệu Thu Nhã cứ như thiên sứ cùng hắn sanh vai sớm đã in thật sâu vào tâm trí hắn.

Cho dù cô là người như thế nào, cho dù quá khứ của cô ấy ra sao, cho dù có bao nhiêu người ghét cô đi chăng nữa…đối với hắn mà nói những thứ này đều không quan trọng. Bởi vì hắn có thể bao dung tất cả, hắn có thể vì cô làm bất cứ chuyện gì, cho dù là để cho hắn và Tông Khánh Cương quyết đấu, cho dù hắn có phải giết người, thậm chí là vì cô mà chết.

Thấy Vương Khải kiên định như vậy, Triệu Thu Nhã gật đầu một cái cũng không nói gì thêm, do sợ hãi nên cô ta chỉ đi theo phía sau Vương Khải.

Vốn dĩ Vương Khải chưa từng nghĩ sẽ để cho Triệu Thu Nhã phải mạo hiểm, cho nên lúc hắn kéo thi thể tới cạnh cửa, liền tỏ ý muốn Triệu Thu Nhã lùi về phía sau một chút, sau khi hít sâu một hơi, hắn nắm lấy tay cầm cửa, sau đó đẩy cửa phòng ra.

Tuy nhiên điều có thể khiến hắn thở phào là ở ngoài cửa không có thấy bất kỳ một quỷ vật nào, dĩ nhiên, không thấy được gì cũng là do giới hạn với cánh cửa, bởi vì cảnh tượng xa một chút nữa, hoàn toàn là một mảng tối om.

Vương Khải chưa có ý định sẽ rời xa nhà bao xa, cho nên khi đã chắc sau cánh cửa không có quỷ liền trực tiếp lôi thi thể ra khỏi ngôi nhà.

Triệu Thu Nhã vốn cũng muốn cùng đi ra ngoài, nhưng Vương Khải lại không để cho cô ta theo ra, bởi vì hắn không đi xa, thiêu thi thể ở ngay cạnh cửa.

Bởi vì trên thi thể đã tưới trước một chai dầu lửa, cho nên Vương Khải không cần phí công sức lập tức đốt thi thể ngay, quần áo của thi thể bắt đầu bị thiêu đốt, gió theo bốn phía vòng quanh khiến lửa cháy càng lớn hơn.

Quần áo, tóc, thậm chí cả dầu mỡ trên người cũng bị thiêu đốt, khiến cho trong không khí tràn ngập một mùi vị khiến người ta muốn nôn mửa.

- Thật xin lỗi, tôi thật sự không cố ý giết cô. Muốn trách thì hãy trách vận khí của cô không tốt.

Vương Khải quay về phía thi thể đang bị thiêu đốt nỉ non một câu, hắn vừa mới nâng lên một cái chân định cất bước trở lại phòng, tiếp theo chỉ một cái chớp mắt, bỗng thấy thi thể đang bị thiêu đối như xác chết chợt vùng dậy.

Vương Khải bị sự biến hóa kỳ dị của loại thi thể này dọa cho sợ hết hồn, lúc này cũng không dám dừng lại nữa, vội vàng vòng qua thi thể trốn vào trong nhà.

Nhanh chóng đóng cửa lại, Vương Khải Chỉ cảm thấy trong lỗ mũi đều là của thi thể bị đốt kia, may mắn thay vừa rồi không có xảy ra bất kỳ nguy hiểm nào, ngược lại làm tim hắn treo lên cao không biết bao nhiêu lần lúc này mới buông xuống một chút.

Cảm giác con quỷ trước kia gọi tên hắn giống như từ nhân gian bốc hơi vậy, cũng không có xuất hiện lại.

Không biết Từ Thiên Hoa đã mở mắt ra từ lúc nào, chẳng qua ánh mắt hắn không có ngừng lại tên người Vương Khải hay Triệu Thu Nhã, mà một mực nhìn chằm chằm một bên cửa sổ. Kỳ thực, cũng không biết hắn nhìn thấy gì, sắc mặt có chút ngưng đọng.

Lúc này Vương Khải và Triệu Thu Nhã cũng đều chú ý tới ánh mắt của Từ Thiên Hoa, không khỏi theo hướng hắn cũng chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng ngoài cửa sổ lại đen thui một mảnh, hai người vừa không mở thiên nhãn, cũng không làm mạnh thị giác, cho nên hoàn toàn không biết trong bóng tối ngoài cửa sổ kia rốt cuộc là có cái gì.

Do dự một chút, Vương Khải quyết định dò hỏi Từ Thiên Hoa:

- Từ chủ quả, ông đang nhìn cái gì vậy?

- Cậu cảm thấy ngoài cửa sổ sẽ có cái gì? – Từ Thiên Hoa không nhìn hắn, mà hỏi ngược lại với ý vị sâu xa.

Nghe vậy, trong lòng Vương Khải nhất thời lộp bộp một cái, ở trong thôn này trừ quỷ vật ra sẽ còn có cái gì, cho nên không còn nghi ngờ gì nữa, ý của Từ Thiên Hoa chính là…Ngoài cửa sổ có quỷ!

Vương Khải bất an kéo Triệu Thu Nhã từ chỗ Từ Thiên Hoa lại gần, trong lòng quả thật có chút không hiểu nổi suy nghĩ của Từ Thiên Hoa, không biết hắn cứ như vậy đợi ở chỗ này là có ý gì.

Thời gian đau khổ cùng bất an của Triệu Thu Nhã và Vương Khải đã qua nửa giờ, cho đến lúc đồng hồ sắp điểm 7 giờ, sắc trời mới sáng hơn một chút.

Nhưng chỉ so với trước đó không thấy nổi năm đầu ngón tay thì tốt hơn một chút, bởi vì không có mặt trời nên bên ngoài nhìn qua vẫn là một màu đen.

- Không sai biệt lắm đúng đến 7 giờ, bên ngoài đáng lẽ không còn tối như vậy mới đúng.

Lo lắng sợ hãi suốt cả một đêm, lúc này Vương Khải đã lộ ra vẻ mệt mỏi, chỉ có thể dùng lực day day da mặt, tận lực giữ cho bản thân được tỉnh táo.

Trải qua cả một đêm, Từ Thiên Hoa đã điều chỉnh xong trạng thái, lúc này cũng duỗi người từ dưới đất đứng lên, tiếp đó đi hai bước tới trước cửa sổ.

Đẩy cửa sổ ra, trận gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, làm Vương Khải và Triệu Thu Nhã không nhịn được mà run lên lập cập.

- Đi ra ngoài đi.

Dùng giọng ra lệnh bỏ lại những lời này, Từ Thiên Hoa trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài. Vương Khải đỡ Triệu Thu Nhã sắc mặt có chút nhợt nhạt đứng dậy, mặc dù trong đầu có tới mười ngàn cái không nên nghĩ, nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt cùng đi ra ngoài.

Chẳng qua là khi bọn họ từ trong nhà đi ra, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ hết hồn, bởi vì cửa chính của sân mở rộng, xuyên qua cửa có thể thấy rõ ràng, bên ngoài đầu người nhốn nháo, một ít tiếng rao hàng vang bên tai không dứt.

- Gặp quỷ thật!

Vương Khải khó tin sững sờ đứng trước cửa phòng, còn Triệu Thu Nhã lại hoảng sợ đến nỗi không nói ra lời.

Nhưng mà càng làm cho bọn họ vạn phần sợ hãi là. . . Mới vừa rồi Từ Thiên Hoa vẫn còn ở trong tầm mắt bọn họ, mà không biết từ lúc nào đã không còn thấy nữa!

Vương Khải và Triệu Thu Nhã cũng không dám chờ tại chỗ này, lập tức vội vàng đuổi theo, chẳng qua là Từ Thiên Hoa đã sớm tan biến không còn chút dấu tích, không biết hắn đi đâu.

Nhìn mọi người trong thôn đi trên đường, Vương Khải nhất thời cảm thấy một loại cảm giác cực không chân thật. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là những người này đều là quỷ hồn, mà bọn họ lại sững sốt tại chỗ này một lúc lâu, nhưng cũng không có đụng phải bất kỳ công kích nào, đồng thời càng không cảm nhận được một chút ác ý nào.

Mặc dù là ngày hay là đêm, những người lui tới trong tay đều xách đèn lồng, hoặc là dừng lại trước sạp hàng hóa nhỏ quan sát một chút, hoặc là cưỡi ngựa đi lang thang ngắm hoa.

- Ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vương Khải hoàn toàn bị tình huống dưới mắt làm cho mơ hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.