Ác Bá Nương Tử Cùng Hậu Cung Nhóm

Chương 7: Chương 7: Khụ, Ngất Xỉu




Nàng nhất định, nếu có cơ hội, nhất định phải xem phụ thân và ca ca xxoo thế nào. Đam mỹ sống động, không xem là uổn cả cuộc đời, chậc chậc, mới nghỉ thôi cũng đủ chảy nước miếng. Nhưng mà dù thế nào, mỹ nam ca ca và phụ thân cũng đừng nên nhìn *đắm đuối * lâu thế kia, nàng hảo ghen tị. Phụ thân và ca ca nhìn *đắm đuối* nửa ngày, nàng không thể đợi được nữa, giả bộ ho, khụ khụ.

– Khụ khụ..

Nghe bảo bối ho, hắn và Tiêu Địch dừng lại, sát khí trong ánh mắt giảm xuống, thay vào đó là ánh mắt lo lắng nhìn bảo bối có bị gì không, đồng lượt hai người thôi nhìn nhau, quay sang hỏi nàng với vẻ mắt mặt lo lắng:

– Tinh nhi, muội ( con ) ổn không ?

Đồng lượt cùng nhau nói, hắn và Tiêu Địch lại trừng nhau, ánh mắt có vẻ tăng lên địch ý, như muốn giết (tiêu diệt) đối phương. Hừ hừ, phụ thân và ca ca lại nhìn nhau nữa, hai người không thôi nhìn nhau à, dù nàng thích đam mỹ thật, nhưng phu thân và ca ca cũng đừng nên nhìn nhau bằng *ánh mắt* ấy nữa, nàng cảm thấy khó chịu, kịch liệt ho thêm lần nữa.

Nhìn bảo bối ho dữ dội, Tiêu Mộ Trần và Tiêu Địch lo lắng. Ánh mắt hai người đau xót, thoáng lo lắng như sợ nàng ngủ thêm lần nữa, hắn và hắn đã chờ nàng suốt ngũ (5) năm, đến bây giờ nàng mới tỉnh lại. Hắn cùng hắn thật sự sợ hãi, không biết sự sợ hãi bao chùng hai người, bất chợt cầm tay nàng thật chặt, khiến nàng cảm thấy hơi đâu, thoáng nhăn mặt. Nếu mất đi nàng, hắn cùng hắn thật sự không sống nổi, nàng là tất cả đối với hắn (hắn).

Nhìn nét mặt ca ca và phụ thân, nàng cảm thấy hơi áy náy khi lừa họ. Nàng có thể thấy nét mặt lo lắng của ca ca và phụ thân, bàn tay phụ thân (ca ca) nắm chặt nàng có phần run run, như hãi điều gì, nàng thật cảm thấy có lỗi, ánh mắt nàng thoáng rưng rưng:

– Phụ thân, ca ca….

Ánh mắt rưng rưng nhìn phụ thân, ca ca. Tiêu Mộ Trần cùng Tiêu Địch thoáng bình tâm lại, sơ ý nhìn hai người nắm chặt tay nàng, thoáng nhìn bàn tay nàng ửng đỏ, cùng để ý mắt nàng rơi lệ. Hai người đồng lượt bỏ tay ra, nét mặt hoảng hốt, đồng thanh nói:

– Phụ thân (ca ca) xin lỗi, Tinh nhi có đâu không ?

Nàng lắc đầu, lệ càng lúc càng rơi. Bất chợt nhào vào ôm hai người, bàn tay nhỏ bé nếu áo hai người thật chặt, kiếp trước, từ nhỏ đến lớn, nàng không có một người thân nào, thậm trí không biết ba mẹ là ai. Nàng lớn lên trong cô nhi viện, được sơ Anna thu nhận, yêu thương, nhưng lúc nàng 8 tuổi, sơ Anna bị một trận bệnh nặng, không có tiền chạy chữa, đã qua đời. Sơ Anna mất, trở thành ám ảnh của nàng, nàng trở nên yêu tiền lúc nào không hay, lúc nào cũng chỉ biết kiếm tiền, làm cách nào có nhiều tiền, nên nàng không có bất kỳ người bạn nào hay thậm trí người thân nào. Trưởng thành, nàng kiếm được tiền, đủ mở công ty, mua biệt thự, mua xe, thuê người làm nhưng nàng lại cảm thấy cô đơn. Nỗi cô đơn đeo bám nàng suốt gần hai mươi năm, bổng tới nơi cổ đại này, nàng có cha, có ca ca, hai người quan tâm nàng, khiến lòng nàng cảm nhận được sự ấm áp, tình thường mà suốt gần hai mươi năm ở kiếp trước nàng luôn mong có được.

Tiêu Mộ Trần nhìn bảo bối khóc, hận không thể chém mình từng mảnh. Hắn thật sơ ý khi làm bảo bối đâu, nhìn nàng rơi lệ, lòng hắn như bị cắt thành từng mảnh. Còn Tiêu Địch thì cũng cảm nhận giống hắn, hắn thật sự sơ ý, muội muội mới tỉnh lại, lại sơ ý làm đâu nàng, quả thật hắn có tội, hận không thể làm chính mình đâu theo nàng. Nhìn phụ thân, ca ca như tự trách chính mình, nàng lau nước mắt, thoáng nở nụ cười ấm áp, như xuân phong về:

– Phụ thân, ca ca, Tinh nhi không đâu ! Hai người đừng tự trách mình, chỉ là Tinh nhi cảm thấy thật có lỗi khi làm phụ thân ( ca ca ) lo lắng, nên Tinh nhi mới khóc…

Thì ra là vậy, hại hắn cùng hắn hết sức lo lắng, nhìn nụ cười ấm áp, hạnh phúc của nàng làm lòng hắn cùng hắn cũng ấm áp theo. Thoáng bớt nổi lo. Tiêu Mộ Trần sủng nịnh nhìn nàng, nói:

– Tinh nhi có cảm thấy đói bụng không ? Phụ thân xuống bếp làm vài món cho Tinh nhi ăn..

Nghe hắn nói thế, Tiêu Địch cũng hùa theo, như cố ý dành chăm sóc Tinh nhi:

– Phụ thân mệt rồi nên nghỉ ngơi ! Việt chăm sóc Tinh nhi, nên để Địch nhi tự làm

Tiêu Mộ Trần không nhân nhượng, ánh mắt có phần địch ý nhìn Tiêu Địch, giọng có vẻ trầm xuống:

– Tiêu Địch, ngươi quên mất bổn phận ! Việc chăm sóc Tinh nhi để ta làm, ngươi lui xuống !

Tiêu Địch khí thế không thua gì hắn, giằng co lại:

– Chăm sóc Tinh nhi là việc của con ! Mời phụ thân xuống nghỉ ngơi..

Tiêu Mộ Trần sát khí tăng lên, giọng trầm xuống có phần lãnh khốc:

– Ngươi..

Nàng cảm thấy sắc mặt phụ thân và ca ca hai người không được tốt, xung quanh bổng trở nên lành lạnh, khiến nàng rùng mình, nàng cảm thấy ngửi mùi sát khí từ hai người. Nàng muốn mở miệng nói, thì để ý thấy bàn chân nàng bước đi hai bước, sơ ý vấp phải hòn đá, khiến nàng lăn ngã. Áck, hòn đá chết tiệt, lúc nãy nàng không thấy bây giờ lại xuất hiện, còn hại nàng ngã.

Á, nàng sắp *hun* mặt đất, may thay có chiếc bàn đỡ người nàng, làm đầu nàng va chạm vào chiếc bàn (Tiếu Tinh Tinh: *bất mãn* Tại sao lúc nãy không có hòn đá, ghế, tại sao bây giờ lại có, ta không chịu ? NP: Ngươi không chịu kệ ngươi *thờ ơ* ta là tác giả, ta có quyền). Trước khi nàng bất tỉnh thì nàng thấy ca ca và phụ thân nét mặt lo lắng, nhào tới ôm nàng, nhìn nét mặt phụ thân và ca ca tới gần, thật sự là rất đẹp, trước khi ngất, nàng chỉ kịp nói một câu:

– Hảo mỹ nam…

Tiêu Mộ Trần và Tiêu Địch lo lắng, ôm chầm nàng, thoáng đồng thanh kiêu:

– Muội muội (Tinh nhi)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.