[12 chòm sao] Mưa Ngâu Màu Nắng

Chương 12: Chương 12: Thực hành hoá




Song Tử đang trên đường từ thư viện trở lại lớp học. Cô trên tay cầm vài quyển sách khoa học vừa mượn được. Dạo gần đây, Song Tử tự dưng có hứng thú với khoa học lượng tử, mặc dù cô đã học qua và bỏ xó từ lâu.

Ôm chặt mấy quyển sách, Song Tử nhoẻn miệng cười tươi. Những quyển sách này thuộc hàng hiếm vì thường bị câu lạc bộ khoa học mượn mất, cũng may có chị tiền bối giúp cô giữ lại.

Nếu Song Tử không nhớ nhầm, tên chị ấy hình như là Kim Ngưu. Có gặp cũng khá nhiều, nhưng chưa bao giờ hỏi tên của nhau. Cô nhớ được vì có nhìn sơ qua bảng tên của chị ta.

Khi bước ngang qua phòng âm nhạc, chân Song Tử bỗng dưng khựng lại. Tay vẫn cầm mấy quyển sách, cô đưa mắt nhìn vào trong qua cánh cửa mở toang.

Một người con trai ngồi bên cạnh chiếc đàn dương cầm lớn. Từng đợt gió lạnh tràn vào qua cửa sổ còn mở, càng khiến không khí trong căn phòng thêm lạ lùng.

Mất một lúc lâu, Song Tử mới nhận ra đó là Thiên Bình. So với một chính mình say xỉn của ngày hôm trước, anh ta có vẻ ổn hơn nhiều. Song Tử đúng là lo bò trắng răng.

Nhìn Thiên Bình lúc này, không hiểu sao khiến Song Tử không thể rời đi cũng chẳng thể lên tiếng. Người con trai trước mặt cô trông rất khác, không lêu lỏng ăn chơi, thay vào đó lại rất dịu dàng và điềm đạm. Trong đôi mắt màu nâu cafe kia, Song Tử có thể nhìn thấy tia buồn bã.

Thiên Bình vẫn ngồi trước cây đàn dương cầm, mắt cứ như nhìn về một điểm vô định nào đó trên nắp đàn. Bàn tay cậu hết đưa lên lại hạ xuống, chần chừ và lưỡng lự. Thiên Bình hoàn toàn không nhận ra sự có mặt của Song Tử.

Những ngón tay của Thiên Bình sau một hồi bắt đầu mở nắp đàn. Lướt một dọc trên những phím dương cầm, đôi mắt nâu cafe dường như suy nghĩ gì đó. Nhịp nhàng và chậm rãi, từng âm thanh trong trẻo vang lên.

Song Tử ôm chặt những quyển sách trong tay, nửa ngạc nhiên nửa khó tin. Cô chưa từng nghĩ người như anh ta biết chơi đàn, lại còn chơi rất hay như vậy. Từng âm thanh du dương, hệt như gió đang thổi hồn vào điệu nhạc.

Trong bản nhạc dịu êm đó, đột nhiên vang lên một nốt lệch phá hỏng cả bài. Ngay sau đó, âm thanh ầm ầm như một người vừa đập mạnh vào những phím đàn truyền vào tai Song Tử.

Là Thiên Bình, một cách tức giận đấm liên tục vào những phím dương cầm. Bàn tay cậu siết chặt lại.

Quả nhiên dù có cố gắng thế nào, cậu vẫn không thể chơi được dương cầm.

Thiên Bình cắn chặt môi.

Chết tiệt!

“Anh đang phá hoại của công đấy!”

Đến lúc này, Thiên Bình mới nhận ra sự xuất hiện của một người khác. Nhìn ra phía cửa, ánh mắt vừa nhìn thấy Song Tử đã lập tức thay đổi, che giấu sự chán nản kia bằng tia cười.

“Tôi chưa làm gì hết nhé!~”

Một tay đặt trên đùi, tay còn lại bấm vài phím trên dương cầm, cuối cùng giơ mở hai tay ra, hệt như Thiên Bình muốn kiểm chứng rằng cậu chẳng hề phá hoại gì như cô nói cả.

Vẻ mặt tươi cười của Thiên Bình khiến Song Tử cô cảm thấy buồn nôn. Nhăn mặt khó chịu, cô hất mặt bước đi một nước.

“À, hôm bữa làm phiền em, cho tôi xin lỗi~!”

Câu nói của Thiên Bình khiến chân Song Tử hơi khựng lại, cả mặt cũng nhìn về phía cậu trong vài giây. Tuy nhiên ngay sau đó, cô lập tức bỏ đi.

Thiên Bình vẫn ngồi đó, vẻ mặt tươi cười nham nhở ban nãy biến mất từ lúc nào. Đưa mắt nhìn vào cây đàn dương cầm, cậu chán nản thở dài, tay đóng nắp đàn lại.

Cậu không sai, không hề sai.

Nhất định là vậy.

***

Song Tử vừa về tới lớp đã bị Sư Tử từ xó xỉnh nào đó túm lấy, lại còn ôm cổ cô mà lắc tới lắc lui. Nếu không nhờ sự giải vây của Bạch Dương và bắt đầu mắng cái nhỏ trẻ con kia, Song Tử chắc chắn sẽ sớm nghẹt thở.

Tiết sau là tiết hoá, vì vậy cả lớp bắt đầu tạo nhóm thực hành. Mỗi nhóm năm người, đó là lý do Sư Tử mới nhìn thấy đã đu bám lấy Song Tử không chịu buông.

Cô không thèm phản đối chi cho mệt. Dù sao, chung nhóm với ai Song Tử cô cũng chẳng bận tâm.

“Bạch Dương, cậu vào nhóm bọn này đi!”

“Nhóm bọn tớ nữa, sẵn sàng hoan nghênh cậu!!”

“Biến hết cho tớ!! Biến ngay!! Con trai mấy người phiền phức quá đấy!!!”

Vì vẫn còn trong giờ ra chơi nên Ma Kết có thể thoải mái ăn uống. Cậu vẫn còn đang thong thả thưởng thức cái bánh sandwich là bữa sáng của mình, trong khi nhìn Bạch Dương đang khổ sở với mấy người hâm mộ cuồng nhiệt của cô nàng. Hoa khôi thật khổ, và Ma Kết cũng không ngờ con trai lớp này thích bị hành hạ nhiều đến vậy.

Thời thế bây giờ loạn ghê.

“Cậu bắt đầu giống ông già hơn rồi đấy, lớp trưởng đáng kính!”

Nhìn Ma Kết vừa ăn vừa xem “kịch” như thế, không thể khiến Song Tử không liên tưởng đến mấy ông cụ vừa nhâm nhi tách trà vừa suy ngẫm sự đời.

Ai đó còn không thèm lấy đó làm bận tâm, lại còn nhìn cô bằng ánh mắt thản nhiên.

Đúng là một ông cụ non đích thực mà..

***

Tiếng trống vào học vang lên, cả lớp lập tức chạy về chỗ ngồi. Một lúc sau, cô Hoá điềm nhiên bước vào. Hệt như thói quen, cô giáo đưa mắt quét quanh lớp một lượt.

Bắt đầu giờ thực hàng, lớp học bắt đầu lăng xăng loạn xạ cả lên. Người này chạy chỗ kia, kẻ này chạy chỗ nọ, phải mất một hồi lâu mới ổn định lại được. Vì chỉ là thực hành đơn giản nên không cần sang phòng thí nghiệm.

“Để tớ lên lấy dụng cụ!”

Song Tử vừa nói vừa đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi bước lên bục giảng. Cũng chả ai trong nhóm phàn nàn gì, chỉ vui vẻ đáp lại nụ cười toả nắng thường lệ của cô.

Chỉ vừa bắt đầu giờ thực hàng thôi, Sư Tử đã ngứa tay ngứa chân táy máy đủ các thứ. Hết đụng mấy lọ rỗng lại quơ quơ ống thí nghiệm, báo hại Bạch Dương phải dùng tay đánh vài cái cho tỉnh.

Song Tử có thể giỏi lý thuyết, nhưng thực hành thì cô dốt đặc. Nhìn mấy lọ chất trên bàn, cô chẳng biết phải làm thế nào luôn, cứ lóng ngóng cả lên.

Cơ mà, mặc dù Song Tử tệ hại đến vậy, vẫn còn có đứa tệ hại hơn cả một góc của cô.

“Kết, tớ lỡ làm đổ ống thí nghiệm rồi~!”

Tay cầm cái kẹp ống của Ma Kết siết chặt, đến mức Bạch Dương ngồi cạnh còn phải giật mình. Cái ống thí nghiệm cậu vừa làm xong đưa cho Sư Tử bỏ lại chỗ treo, lại đem đi quơ quơ khắp nơi cho đổ!!

Bình tĩnh, bình tĩnh nào.

Bạch Dương quay sang cái con nhỏ còn đang nhìn vũng nước trên bàn bằng đôi mắt ngấn nước, chẳng hề thương tiếc gõ vào đầu Sư Tử mấy cái. Tay cô bực tức kéo ngang đôi má phúng phính của Sư Tử.

“Ư.. ư...”

“Có ngày cậu đốt trường luôn đó có biết không hả con nhỏ ngốc nghếch kia?!!”

Song Tử nhìn mấy con người trước mặt, nhất thời thở dài một cái. Chán ghê, chẳng biết nên cười hay khóc nữa.

Bất giác, Song Tử chợt đưa mắt nhìn ra phía sau. Nhận ra bàn sau hoàn toàn trống người, cô cũng chẳng biết bản thân đang mang tâm trạng gì nữa.

Dù sao, đây cũng chẳng phải chuyện lạ.

“Song Tử, đưa tớ vài giọt kia đi!”

Trong lúc Bạch Dương đang trừng trị Sư Tử, Ma Kết thản nhiên bỏ mặc hai cô nàng mà bắt tay hoàn thành thí nghiệm trước khi hết tiết. Song Tử thấy vậy cũng giúp cậu, mặc dù cô không giỏi phần thực hành đi chăng nữa thì chắc chắn vẫn tốt hơn ai-kia gấp bội lần.

***

“Mặt mình, đau ghê!”

Sư Tử bước trên hành lang, hai tay không ngừng xoa xoa hai má đỏ cả lên vì bị Bạch Dương véo. Chơi ác quá đi mất~

Hiện tại vẫn còn trong tiết, và Sư Tử là đang từ nhà vệ sinh trở về lớp học. Ống thí nghiệm ban nãy cô làm đổ có chứa axit nên cả đám lập tức đá Sư Tử đi không thương tiếc. Phồng mang trợn má, nghĩ tới lại thấy bực rõ ra ý!

“Ê, Tiểu Sư!!”

Nghe tiếng gọi mình, Sư Tử đưa mắt nâu cafe ngẩng đầu xem thử. Lắc qua lắc lại vẫn chẳng thấy ai, trong lúc còn tưởng mình nghe nhầm thì bị ai đó khoác vai từ đằng sau.

“Đi đâu ý?”

Nhìn đôi mắt nâu hoạt bát đang nhìn chằm chằm vào mình rồi nhoẻn miệng cười toe, Sư Tử hơi nhướng mày. Cô chẳng chút thương tiếc hất cái tay đang khoác vai mình, đồng thời đẩy luôn mắt nâu ra xa.

“Nhân Mã, mau xê ra! Toàn mồ hôi không!!”

“Xạo nè!!”

Nhân Mã chẳng chút bận tâm búng trán Sư Tử một cái.

Vì hiện đang trong thời gian gấp rút cho giải đấu đầu năm nên câu lạc bộ bóng rổ cũng khá bận bịu, thậm chí còn xin tiết để tăng giờ luyện tập. Gần đây Nhân Mã không ở trong lớp thường xuyên cũng vì chuyện này.

Có con nhỏ nào đó tay banh mắt, miệng thè lưỡi ra chọc tức thằng bạn.

“Chả biết ai xạo đâ--”

Chưa kịp nói dứt câu đã bị Nhân Mã dùng tay bẹo lấy má không chút bận tâm, lại còn cười như đúng rồi. Mới bị Bạch Dương véo, giờ tới tên này. Chọc tức cô chắc?!

Trong lúc cùng Nhân Mã quay về lớp học, Sư Tử tự nhiên nổi hứng nhìn ra cửa sổ hành lang. Bước chân bỗng khựng lại, cả đôi mắt cũng vì hình ảnh trước mắt mà bận tâm. Tuy nhiên, ngay sau đó chính là sự bực mình.

“Cái gì ý mèo cái?”

Nhân Mã giở tính tò mò, không chút để ý chồm lên người Sư Tử nhìn ra cùng hướng với cô.

“Tránh ra coi, cái tên đáng chết này!!!”

Ai đó hoàn toàn bỏ mặc sự khó chịu của cô.

“Đó là cái tên lúc nào cũng ngủ ngồi sau cậu ý nhở? Bộ nó trốn tiết ra đây ngủ hả?!”

Đối với mấy đứa bất cần đời kiểu như vậy thì Nhân Mã cậu thực sự không muốn giao du cho lắm, chỉ là có biết đến chứ không hề bận tâm nhiều. Ừ thì, dù sao cũng là bạn cùng lớp.

“Kệ tên đó, về lớp! Cơ mà cậu tránh ra ngay cho tớ!!!”

Dù cho Sư Tử đang xù lông giận dữ thì Nhân Mã vẫn cười tươi. Cái tên này từ cấp hai đã vậy, dai hơn đỉa, lại còn giỡn nhây không ai bằng.

***

Song Ngư ngồi tít trên cây, đầu dựa vào thân cây to tướng phía sau trong khi hai mắt nhắm nghiền. Đôi đồng tử màu hổ phách chợt mở ra, cậu đưa tay che miệng ngáp một cái.

Cũng tại cả tuần qua cậu toàn thức trắng đêm nên mới thành ra cái tình trạng đáng nguyền rủa này. Phải thật tỉnh táo trước khi đến chiều mới được, Song Ngư tự nhủ.

Cậu bây giờ nên ngủ một chút thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.