[12 chòm sao] Mưa Ngâu Màu Nắng

Chương 17: Chương 17: Cảm giác




Không khí trời thu bắt đầu trở nên mát mẻ hẳn đi, mặc dù điều này chắc không kéo dài được lâu khi đông sắp tới. Kể cả như vậy, nó vẫn khiến Kim Ngưu cảm thấy dễ chịu.

Dời mắt khỏi quyển sách đang đọc, Kim Ngưu từ bàn thủ thư nhìn ra phía bàn đọc sách của thư viện. Hình ảnh người con trai đẹp như tranh kia đang chậm rãi lật từng trang sách, chẳng hiểu sao lại khiến cô đâm ra có chút thất vọng.

Hôm nay, Cự Giải không đến thư viện. Mà không, đã hơn một tuần rồi.

Kim Ngưu cứ vô thức cảm thấy thiếu vắng gì đó. Cô từng nghĩ, chẳng cần kết bạn với ai cả, chẳng cần thân thiết với bất kì ai để làm gì, chỉ cần quanh cô có sách là được. Vậy mà, không được nói chuyện với cậu lại khiến cô cứ khó chịu trong lòng.

Cũng tại Kim Ngưu không có can đảm bắt chuyện với cậu ở đâu khác ngoài thư viện.

Thiên Yết trong vài giây ngẩng đầu, mắt hơi chuyển sang cô bạn thủ thư ngồi đằng kia, rồi rất nhanh chóng trở về trang sách như chẳng có gì xảy ra. Cậu biết cô nhìn cậu là vì lý do gì, cũng biết tại sao tia thất vọng lại hiện hữu trong đôi mắt nâu trong veo kia.

Một Cự Giải lúc nào cũng trùm đầu kín mít, lúc nào cũng lủi thủi một góc, lúc nào cũng nhút nhát yếu đuối chẳng làm gì ra hồn, đó là những ấn tượng của cậu về tên nam sinh cùng lớp. Cậu cũng có để ý, tên đó rất thường xuyên lui tới thư viện.

Vì hôm nay không có việc của hội học sinh, Thiên Yết mới thong thả đến thư viện đọc sách. Cậu thong thả, Xử Nữ cũng vậy. Vậy thì chẳng còn lý do cho Cự Giải lui tới thư viện nữa, thay vì dành thời gian bên cạnh cô bạn thanh mai trúc mã kia.

Đôi mắt màu khói vẫn giữ nguyên trạng thái lạnh lùng không thay đổi, một chút dao động cũng không có. Chẳng một ai biết, anh chàng hội trưởng điển trai nổi tiếng đang suy nghĩ điều gì.

Đóng quyển sách lại, Thiên Yết chậm rãi đứng dậy. Bỏ qua những ánh mắt của các nữ sinh nhìn mình, cậu bình thản đi đến những kệ sách đằng kia. Đi được một chút, chân cậu lại khựng lại, mắt cũng dán chặt vào quyển sổ viết đặt trên bàn.

***

Nhìn Thiên Yết vừa rời khỏi thư viện vì thông báo từ phòng giáo viên, Kim Ngưu không mấy ngạc nhiên cho lắm. Dù sao, cậu vốn là một người trách nhiệm đặt đầu.

Mắt đảo quanh thư viện một lượt, Kim Ngưu chợt nhận ra số người ít dần hẳn đi. Mấy bạn nữ mới ban nãy còn ngồi đằng kia cũng đã biến mất tăm.

Mình nên kiểm tra sách một chút trước khi về lớp, Kim Ngưu thầm nghĩ khi đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay. Lách khỏi bàn thủ thư, cô đi dọc mấy kệ sách một lúc.

Chân Kim Ngưu chợt dừng lại, mắt ngạc nhiên nhìn dãy bốn quyển sách trước mắt. Tay cô cẩn thận lấy một quyển nằm phía đầu của bộ, xem xét một hồi.

“Thiếu mất một quyển? Mình cứ nghĩ chẳng ai thích bộ này cơ!”

Nó khá khó hiểu, và ừm, trừu tượng một chút. Ngay cả Kim Ngưu, cô đến lần thứ năm đọc mới có thể hiểu trọn vẹn. Khá bất ngờ nhỉ, kể ra cô vẫn rất thích bộ truyện này.

Kim Ngưu bất giác mỉm cười. Ánh mắt vui vẻ chợt dừng lại trước một trang sách được kẹp vào bằng thứ gì đó.

Một mảnh giấy.

“Cậu có thích quyển sách này không?”

Thật sự Kim Ngưu khá ngạc nhiên, nhưng rồi lại bật cười vui vẻ. Ai thế nhỉ, cô thắc mắc quá.

Một người vui tính chăng?

***

Song Tử bình thản bước đều đều trên hành lang dẫn về lớp học, mắt vẫn chăm chú nhìn vào quyển sách toán học nâng cao trong tay. Bài kiểm tra hôm qua cô chỉ được có 9,75 điểm, thật sự không cam lòng. Trách cô bất cẩn bấm sai kết quả.

Mà không, phải là cái máy tính ra sai kết quả. Dù sao, cô cũng đã cho cái máy tính đó một chuyến thăm ông bà vĩnh viễn trong sọt rác rồi.

Chân tự nhiên dừng lại, mắt cũng căng thẳng hơn một chút. Có bài toán này cô chưa hiểu lắm, thật sự bực mình mà. Có lẽ về lớp hỏi thử Ma Kết, Song Tử thầm nhủ.

Bất giác nhìn ra bên ngoài, Song Tử thu vào mắt hình ảnh bầu trời thu dịu dàng. Gió thu, thật sự rất dễ chịu.

Ánh mắt vừa định thu về của Song Tử chợt khựng lại nơi đôi nam nữ dưới gốc cây đằng kia. Từ trên nhìn xuống, lại bị tán cây che khuất tầm mắt, cô không tài nào thấy được khuôn mặt nữ sinh kia.

Nhưng chuyện đó hoàn toàn chẳng quan trọng. Song Tử có thể nhận ra nam sinh kia.

Gương mặt đẹp trai đến vô thực, mái tóc nhuộm nâu sáng, xa cỡ nào Song Tử cũng có thể nhận ra.

Họ đang hôn nhau.

Bàn tay Song Tử trong vài giây vô thức siết chặt, mạnh đến mức móng tay đâm vào da tạo thành vết hằn sâu. Cô thực sự cũng chẳng biết bản thân vì điều gì mà tức giận nữa.

Bởi chuyện này,

Vốn đâu can dự gì đến cô.

“Ủa? Song Tử?”

Tiếng gọi khiến Song Tử sực tỉnh, mắt ngơ ngác quay sang. Nới lỏng bàn tay mình ra, cô lấy lại sự bình tĩnh vốn có trên gương mặt mình.

“Chị Xử Nữ! Ừm...?”

Nụ cười toả nắng đáng yêu của Song Tử hơi đông cứng khi nhìn sang hai người bên cạnh Xử Nữ. Một nam một nữ. Cậu nam sinh lại còn trùm mũ kín đầu, trông cực kì khả nghi. Cô nữ sinh thì rất hoạt bát và năng động, lại còn vui vẻ vẫy tay với cô.

“Chị tên Bảo Bình, là bạn thân Xử Nữ! Chúng ta mới gặp nhau lần đầu nhỉ? Chào em~!!”

Bàn tay Bảo Bình đưa ra trước mặt, Song Tử đương nhiên không ngại ngùng gì nắm lấy.

“Rất vui được gặp chị, em là Song Tử!”

Xử Nữ tay trỏ sang anh chàng đứng cạnh mình, cái người mà nãy giờ vẫn còn cúi gầm mặt chẳng để Song Tử thấy được gì.

“À, còn tên này là Cự Giải! Em nhớ cái tên trúc mã mà chị hay bảo là bún thiu không, đó đó!!”

Song Tử chắc chắn nhớ, trí nhớ cô rất tốt mà.

Cơ mà, cô ban đầu cứ nghĩ người Xử Nữ nói tới là con gái cơ..

Cự Giải tay kéo mũ áo xuống một chút theo thói quen, vẻ mặt bất mãn nhìn sang Xử Nữ.

“Gì mà bún thiu? Tiểu Xử chả lịch sự gì hết!!”

Cười thân thiện là thế, nhưng tay Xử Nữ lại đang véo má Cự Giải kéo mạnh sang hai bên.

“Ể? Thế cơ á?~ Cơ mà đã bảo gọi tớ là Xử Nữ!!”

“Ư~~”

Bảo Bình nhìn hai người bạn của mình, lại nhìn sang cô bé đàn em đang trong trạng thái hoang mang, lập tức xoà xoà tay trước mặt mà cười khì.

“Em khỏi quan tâm tới hai đứa nó chi cho mệt óc!”

Song Tử hết nhìn Bảo Bình lại nhìn Cự Giải, cuối cùng vẫn lễ phép mà cúi đầu một cái.

“Em là Song Tử, chào anh!”

“Anh tên Cự Giải, hân hạnh được gặp em..”

Có anh chàng tội nghiệp nào đó đang xoa xoa hai bên má đáng thương của mình. Cậu thật sự khóc không ra nước mắt mà.

“Haha! Đáng đời!! Cơ mà cậu có mà là chị chứ anh cái quái gì?!!”

Cự Giải lườm cô kìa, Bảo Bình cóc sợ!

Nhìn ba vị tiền bối trước mặt mình, Song Tử hoàn toàn đơ ra luôn.

“Mà em không về lớp sao, Song Tử?”

Từ cái hôm Song Tử vào gặp Thiên Yết lần đầu, Xử Nữ cũng dần biết rồi thân thiết với cô bé hơn. Thật sự thì so với ông anh họ trời đánh khốn nạn kia thì Song Tử tốt gấp bội lần là ít ấy chứ!

“Em đang về lớp nè chị! Vậy, chào anh chị em đi trước!”

“Chào em!!”

Một cô nàng hội phó mỉm cười nhẹ, một cô đội trưởng đội bóng rổ nữ vẫy chào nhiệt liệt, và một anh chàng chào như đang giơ cờ trắng, Song Tử cảm thấy thật bối rối.

Nhưng nhờ họ, phần nào trong cô cảm thấy thoải mái hơn. Song Tử chợt nhận ra, cô không hiểu tại sao lại vì chuyện vô ích chẳng liên quan gì đến mình kia lại khiến bản thân khó chịu và tức giận như vậy.

Có lẽ, cô chỉ đang thương cảm cho cô nữ sinh kia mà thôi.

***

Đến tận lúc Song Tử đã đi xuống cầu thang mất tiêu, Bảo Bình vẫn còn hăng hái vẫy tay, đến khi Xử Nữ phải lên tiếng mới chịu lè lưỡi dừng lại. Trong khi đó, Cự Giải lại bám sát vào cửa sổ hành lang mà ló cái đầu của mình ra ngoài.

“Ủa, cái cậu kia có học chung với tụi mình không?”

Nhìn theo ngón tay Cự Giải, Xử Nữ và Bảo Bình nhìn thấy một cặp đôi đang tình tứ nơi công cộng. Cơ mà, đúng là cậu ta chung lớp thật.

“Thiên Bình thì phải? Còn cô gái kia thì tớ không biết!”

“Hình như tớ biết ấy, cô bé hồi đầu năm có xin vào đội bóng rổ, cơ mà không đạt!”

Bảo Bình xoa cằm cảm thán, mắt hơi kinh ngạc khi nhìn thấy họ ngang nhiên hôn nhau trong trường học. Trong đầu tự nhiên nảy ra trò trêu chọc, cô ranh mãnh quay sang kéo cái mũ áo của Cự Giải xuống che luôn mắt cậu.

“Ôi dào, cảnh nóng! Trẻ con không nên xem!!~”

“Tớ không phải con nít nha!!”

Có cậu chàng nào đó thẹn quá hoá giận, nổi xung thiên lên, nhưng lại chẳng khác nào con nít đòi ăn vạ.

Thật là buồn cười chết mất!

Xử Nữ chợt nhớ ra, cái cậu Thiên Bình đó hình như khá thân với tên Thiên Yết. Một kẻ chững chạc đầy trách nhiệm như cậu ta lại chơi thân với một tên đào hoa có thừa thế này cũng khá lạ ấy nhể?

Mà, cô đâu rảnh hơi mà quan tâm chuyện thiên hạ!

***

Trống tan học vừa vang lên, Song Ngư cũng mở đôi mắt nhắm nghiền nãy giờ của mình lại. Cậu ngáp một cái, vì vô tình chạm phải miếng băng cá nhân trên mặt mà hơi nhíu mày.

“Cậu bị thương kìa! Té ở đâu hả?”

Là con nhỏ ngồi phía trên mình, Song Ngư vừa nghĩ vừa nhìn Sư Tử đang vui vẻ cười.

“Không phải chuyện của cậu!”

Song Tử đưa mắt nhìn vẻ mặt bất mãn của Sư Tử mà phì cười, lại nhìn thêm cả Song Ngư vừa xách balo rời khỏi chỗ ngồi. Không quan tâm làm gì, tâm trạng cô hôm nay rất là không tốt.

***

Song Ngư rất nhanh chóng đã rời khỏi lớp học. Chỉnh lại cái kính của mình, kéo cả mũ áo khoác mặc ngoài lên, cậu đeo tai phone vào rồi chậm rãi bước đi.

Bất giác nhìn lên bầu trời hoàng hôn, đôi mắt hổ phách lại quay đi mất.

Ra khỏi trường phổ thông, Song Ngư lên một chuyến xe buýt ở trạm gần đó. Thật may mắn khi xe vừa kịp tới.

Ngồi một góc trên xe buýt, Song Ngư lại lơ đễnh đưa mắt nhìn đâu đâu. Nhìn mấy hành khách đứng chờ trạm, nhìn mấy cô cậu học sinh cười đùa vui vẻ, nhìn cả cái loa đều đều thông báo mỗi chuyến. Mắt hổ phách của cậu bất giác nhắm hờ, đầu tựa vào cửa sổ bằng kính.

Cuối cùng, xe buýt dừng lại trước một trạm gần đó.

Bước đi được vài bước, Song Ngư ngửa lòng bàn tay ra phía trước. Mắt hổ phách nhìn lên bầu trời mới nãy còn trong trẻo chẳng mấy chốc đã xám xịt, cậu nhận ra trời sắp mưa. Kéo mũ áo khoác xuống một chút, Song Ngư rảo bước nhanh hơn.

Nơi cậu bước vào, là bệnh viện thành phố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.