1001 Đêm Tân Hôn

Chương 3: Chương 3: Đêm Tân Hôn




Lương Nặc bị dọa sợ tới mức nằm trốn vào chiếc túi ngủ không dám động đậy.

Đã hơn mười tiếng đồng hồ liên tiếp cô không được nghỉ ngơi, tân lang Bắc Minh Dục thì mãi chưa thấy tới, cô vừa buồn ngủ, vừa mệt vừa đói, mi mắt cô cứ sụp xuống nhưng rồi lại phải cố mở ra.

Không biết đã ngủ bao lâu, trong cơn mơ màng cô dường như nghe thấy tiếng cửa mở cọt kẹt.Đang nằm trên giường cô liền bật dậy, bỗng nhiên cô chỉ thấy một bàn tay đang vuốt nhẹ chiếc nhẫn được gắn đá màu xanh lá cây cùng một đôi mắt với ánh nhìn mập mờ úp mở phía cảnh cửa.Trong căn phòng tối, cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, chỉ có thế mơ hồ nhìn thấy vóc dáng cao lớn, hình thể cường tráng làm cho anh ta nhìn có vẻ vô cùng uy vũ, người đàn ông từng bước từng buốc tiến lại gần cô, cơ thể Lương Nặc run lẩy bẩy, từ sâu trong tim nỗi sợ tràn ngập và cô ý thức được những gì mình sắp phải trải qua, cô liền hốt hoảng thu mình về phía góc đầu giường.

“Chạy đi đâu? Sợ tôi ăn thịt cô à?”

Anh ta vừa tiến gần lại phía cô vừa từ từ tháo dây thắt cà vạt rồi tới từng chiếc cúc áo của chiếc áo sơ mi.

Lương Nặc cố tỏ ra bình tĩnh nhưng không giấu được sự sợ hãi, cô cố gắng thở thật sâu: “Anh....ông chủ của các anh đâu? Tôi... tôi là vợ của ông chủ anh, tên là Lương Nặc.”

“Vợ của ông chủ tôi?” Anh ta bỗng nhiên cười sảng khoái, liếc mắt nhìn Lương Nặc chỉ tay ra phía cửa sổ và nói : “Năm ngoái, vợ của ông chủ tôi từ của sổ của căn phòng này nhảy lầu tự sát, chết rồi, bà ta mượn xác cô hoàn hồn hay cô chính là đầu thai của bà ta? ”

Lương Nặc nhìn theo hướng tay anh ta chỉ thì đó chính là cửa sổ mà cô muốn đóng lại ban nãy.

Chạy dọc sống lưng cô là một cơn ớn lạnh, Lương Nặc chỉ biết dùng chăn chùm kín cơ thể, chỉ để hở đôi mắt to tròn sáng long lanh như những ánh sao trong màn đêm, chằm chằm nhìn anh ta và nói: “Anh... Anh đang đùa tôi thôi đúng không? Tôi...Tôi là vợ mới cưới của ông chủ anh, thật đấy!”

“Tôi không cần biết, nhanh nhanh mở cửa sổ ra cho tôi!”

Vừa nói anh ta vừa tiến gần tới mép giường hơn, Lương Nặc vô cùng sợ hãi và cố tìm câu trả lời cho các câu hỏi đang nhảy múa trong đầu cô: Tại sao người đàn ông này có thể tự do ra vào trong căn nhà của gia tộc Bắc Minh, hơn nữa lại còn là phòng tân hôn của ông chủ!

Không lẽ...không lẽ đây là trợ thủ đắc lực nhất của Bắc Minh Dục?

Lương Nặc nhìn ra phía cửa sổ bằng thủy tinh trong suốt lắc đầu và nói: “Đã một ngày tôi chưa ăn gì, vừa đói vừa mệt, hơn nữa, tôi là vợ của ông chủ anh, tại sao tôi lại phải chịu sự chỉ đạo của anh chứ?” Có đánh chết cô cũng sẽ không lại gần chỗ cửa sổ u ám đáng sợ đó.“Tôi bảo cô mở cái cửa sổ đó ra!” Người đàn ông lặp lại câu nói với thái độ không còn bình tĩnh nữa.

Vẻ mặt Lương Nặc lộ rõ sự sợ hãi, túm chặt lấy chiếc chăn đang quấn quanh người và kiên quyết lắc đầu: “Tôi không mở”

“Thật đấy?” Anh ta vừa hỏi vừa để lộ rõ nụ cười của một kẻ đểu cáng.

“Anh gọi ông chủ của anh lại đây cho tôi gặp, sau đó tôi sẽ giúp anh mở cửa sổ kia”

Cô nói như là hắn không có chân tay để làm việc đó vậy, nghĩ vậy hắn lại càng thấy như bị chọc tức, trên miệng lại là nụ cười đểu cáng đó càng được lộ rõ, ngay lúc đó, hắn liền nhảy lên giường, lại gần Lương Nặc và lôi cái chăn đang quấn quanh người cô ra.

“Aaaa! Anh muốn gì....đừng có kéo chăn của tôi! Quân tử thì đừng có mà thế này...”

Hai tay Lương Nặc không ngừng vừa khua vừa đạp xuống giường nhằm không để cho hắn lại gần cô nhưng khi mà bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô vừa chạm vào vạt áo của hắn, hắn liền lạnh nhạt thốt ra một câu đầy vẻ khinh bỉ: “Đừng có chạm vào tôi!”

Bàn tay nhỏ bé của Lương Nặc như đứng hình, treo lơ lửng không dám động đậy trong không trung ở giữa ngực của hai người. Ngữ khí của câu nói đó như tiềm ẩn một sự lạnh nhạt tới đáng sợ, thân hình mảnh mai đang run sợ của cô thật sự là không dám có bất kỳ sự động đậy nào, chỉ một giây sau, Lương Nặc liền phát hiện ra chiếc chăn quấn quanh người đã bị hắn kéo đi, hắn vẫn tiếp tục mở từng chiếc cúc áo trên người cô.

Bộ lễ phục cô mặc là loại rất cổ và truyền thống,chỉ còn vài chiếc cúc nữa là mở tới phía dưới cùng chiếc áo.

Lương Nặc hoảng hốt, nói còn không rõ ràng: “Tôi là vợ của Bắc Minh Dục – ô...ông chủ của anh. Anh, anh dám làm....anh dám đối xử với tôi như vậy, Bắc Minh Dục sẽ không tha cho anh đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.