10 Số Thập Phân

Chương 73: Chương 73: "tôi yêu anh"




Trans+Edit: Pinoneverdie

Nguồn: .wattpad.com/pinoneverdie

--------------------

Ngày hôm nay, tất cả các võ sinh tham gia giải đấu đồng loạt di chuyển vào sân vận động và ở lại khu nhà ở tập thể. Vì đây là giải đấu dài ngày, cho nên công tác chuẩn bị phòng ngủ cho các võ sư tham gia thi đấu được đầu tư chu đáo.

Đúng tám giờ sáng, hàng loạt những hàng người thân mặc võ phục đến từ các võ quán khác nhau ồ ạt đến đây làm thủ tục nhận phòng. Không khí một mực hoan náo nhộn nhịp... nhưng sự nhộn nhịp là đến từ các võ sinh tham gia thi đấu, còn lại toàn bộ nhân viên đều im bặt, gương mặt nghiêm túc đáng sợ. Bởi lẽ trong bộ đàm luôn phát ra âm thanh quát tháo của Lạc Phong, yêu cầu cái này, khó chịu cái kia, la mắng đủ điều.

Màn hình camera theo dõi có rất nhiều ô, quay lại toàn bộ các cảnh tượng đang diễn ra ngoài sảnh lớn nhưng con mắt của Lạc Phong luôn túc trực nhìn vào màn hình có Ngô Ẩn đang ngồi dưới hầm. Ngô Ẩn cứ ngồi, ngồi lại đứng, đứng chán thì lại đi lòng vòng, một lúc máy phát điện gần hết nhiên liệu thì lại đổ thêm vào. Hắn biết rõ Ngô Ẩn là loại công tử quen sống chỉnh chu đạo mạo, chịu thiệt thòi mà ngồi dưới hầm ẩm mốc với tiếng ồn nhức tai từ máy phát điện là cả một cực hình, nhưng Lạc Phong hắn không còn cách, hắn không biết phải thế nào, khi không biết phải thế nào hắn lại trút giận vào nhân viên.

Tại sảnh lớn.

“Các võ sinh tham gia thi đấu mau chóng quay về phòng đã được sắp xếp, chiều nay sẽ có buổi sinh hoạt trước khi giải đấu diễn ra....”

Đổng Lang cầm một chiếc loa tay gắng giọng mà thông báo, được một lúc thì lại ngưng giọng bởi sự xuất hiện của một người. Từ đằng xa ngoài cửa, gã nam nhân bí ẩn đeo khẩu trang lúc trước tới đăng kí dự thi, được Lạc Phong bảo chứng dưới tư cách võ sinh của võ quán nhà văn hoá quận Triều Dương từ từ tiến vào. Lần này hắn vẫn đeo khẩu trang, chỉ là ngoại hình có chút đáng sợ hơn trước. Nhớ lại lần đó tên này giao đấu với Lạc Phong vài chiêu rốt cục chưa biết ai chiếm thế thượng phong, xem ra hắn là cái tên sáng giá nhất cho chức quán quân năm nay.

Tên này không nói một lời, cầm lấy chìa khoá phòng rồi đi thẳng lên lầu hai.

“Gọi Đổng Lang”

Giọng nói của Lạc Phong bất thình lình vang lên trong bộ đàm của Đổng Lang khiến an ta giật bắn người, luống cuống cầm ngay bộ đàm lên mà đáp.

“Rõ! Đổng Lang nghe.”

Đổng Lang thở hồng hộc, gương mặt có chút đỏ ửng vì máu dồn, tâm trạng coi bộ đang sẵn sàng hứng chịu cơn thịnh nộ của Lạc Phong mặc dù biết mình không làm gì sai sót.

“Mua giúp tôi một chai nước hoa quả vị đào.”

“Được... Hả? Sao chứ?”

Đổng Lang tự cuốn lấy lưỡi, nghe không thông lời của Lạc Phong nói. Lạc Phong không thèm nói lại thêm lời nào cứ thế ngắt bộ đàm khiến Đổng Lang phải hỏi lại đám nữ tiếp tân đang đứng bên cạnh.”Các cô có nghe thấy gì không? Là bảo tôi đi mua nước hoa quả sao?”

“Phải... phải đấy...” các nữ tiếp tân cũng theo đó lúng túng mà đồng thanh.

...

Bây giờ đã là giờ ngọ, việc sắp xếp chỗ ở cho các võ sinh tham gia giải đấu đã ổn thoả. Bên trong phòng camera, Lạc Phong cầm chai nước hoa quả vị đào do Đổng Lang mang tới, gương mặt không biểu cảm, ánh mắt chỉ đơn thuần nhìn xoáy vào cái nhãn chai màu đỏ hồng. Chốc lát, hắn lại nhìn vào ô màn hình quan sát camera ở dưới hầm nơi Ngô Ẩn đang ngồi, nhìn thấy cậu ta không còn sức lực như lúc sáng. Không còn đứng lên ngồi xuống rồi lại đi lòng vòng, lần này là ngồi hẳn xuống và không làm gì khác nữa.

Trong lồng ngực bỗng trào lên một lực thúc đẩy nóng rang, Lạc Phong mạnh dạn đứng dậy, cầm chai nước hoa quả vị đào tiến thẳng về hướng tầng hầm. Bàn chân hắn dộng xuống nền đất dữ dội, cảm tưởng như một chiếc xe tăng đang càn quét tất cả. Tới khi đến nơi, chưa kịp gõ cửa thì cửa đã mở... Ngô Ẩn và Lạc Phong bất ngờ chạm mặt nhau.

Ánh mắt của cả hai nhìn xoáy vào nhau, biết rõ bản thân mỗi người là đang đi kiếm đối phương để nói cho rõ mọi chuyện. Ngô Ẩn hai mắt mở to kinh ngạc vì sự xuất hiện bất ngờ của Lạc Phong, đôi môi còn không kiểm soát được mà run run lên mấy cái. Lạc Phong coi bộ không nhấn nhịn nổi, một phát đẩy Ngô Ẩn ngược vào trong hầm rồi đóng cửa lại kín mít.

Hắn sau đó bước vài bước tiến tới cái máy phát điện đang nổ ồn ào từng tiếng “bạch bạch” rồi gạt công tắc cho nó ngừng hoạt động... toàn bộ khu nhà lại rơi vào tình trạng mất điện.

Không gian yên ắng bao phủ tầng hầm tối đen, chỉ có chút ánh sáng từ ô cửa thông gió là còn đủ để nhìn rõ nét mặt của cả hai người kia. Ngô Ẩn rốt cục cũng kiềm chế được cảm xúc, chủ động mở lời.

“Cậu tìm tôi có việc gì ư?”

“Không có việc gì.”

Lạc Phong lạnh lùng đáp nhưng bàn tay vẫn níu lấy bàn tay của Ngô Ẩn, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào cậu ta rồi nhét vào trong tay cậu ta chai nước hoa quả vị đào. Ngô Ẩn có chút ngập ngừng mà nhận lấy, có vẻ như việc cầm lấy chai nước hoa quả này sẽ đi ngược lại với những gì mà cậu ta sắp nói ra.

Đến khi chai nước hoa quả này được thu gọn vào trong đôi mắt, lồng ngực Ngô Ẩn lại càng đè nặng tức nghẹn. Trên chai nước này không hề có mảnh giấy với dòng chữ quen thuộc thường có... đây không phải là chai nước của Lạc Phong.

“Không có gì nữa... Tôi đi đây.”

Lạc Phong nói xong liền quay bước đi nhưng chưa kịp tiến tới cửa liền bị Ngô Ẩn níu giữ.

“Khoan đã!”

Hai tiếng này vang lên khiến Lạc Phong như nhói một cái. Hắn đã mong Ngô Ẩn sẽ cứ thế chấp nhận giữ chai nước hoa quả và sẽ không nói gì hữa.

“Có chuyện gì sao?”

Ngô Ẩn đứng trong mảng tối mà cuối gục đầu xuống, hít lấy một hơi thật dài rồi lại ngẩng đầu lên, giọng điệu bình tĩnh điềm đạm.”Thực... thực ra tôi chỉ vừa nghĩ rất kĩ về chuyện tôi và cậu.”

“Nghĩ kĩ? Kĩ cái gì? Tôi với anh vẫn rất ổn thoả, chỉ là cãi vã đôi câu, Việc gì phải...”

“Lạc Phong cậu nghe tôi nói đã...”

Lạc Phong dường như đang sợ, chưa kịp nói hết câu liền bị Ngô Ẩn cắt ngang.

“Lạc Phong cậu nói xem... ngày trước có khi nào tôi với tiểu Thanh không phải yêu nhau mà là do chúng tôi thân thiết nên mới ngỡ mà yêu nhau. Cũng giống như hiện tại, cậu tốt với tôi, tôi cũng vậy... thế nên có thể là...” ( đoạn này tác giả dùng câu cú phức tạp quá nên không biết dịch sao cho dễ hiểu)

“Mẹ kiếp rốt cục anh muốn gì cứ nói thẳng.”

Lạc Phong gằn giọng, gân cốt như muốn đứt ra mà quát một câu đầy phẫn nộ. Trái lại Ngô Ẩn trong lúc này lại tỏ ra cứng rắn.

“Có lẽ chúng ta đơn thuần chỉ là bạn.”

Câu nói này như chọc điên Lạc Phong, điên tới mức hắn không thể làm ra hành động gì để thể hiện rằng hắn đang nổi điên nữa vì hơn tất cả hắn thấy rất đau lòng.

“Là bạn? Bạn sao? Anh còn không cưỡng nổi mỗi lần đụng chạm thân xác với tôi, còn không biết xấu hổ nói ra một chữ 'bạn'.” Lạc Phong không kiềm nổi cơn thịnh nộ.

Ngô Ẩn cười nhẹ một cái, xem mọi chuyện rất đơn giản.

“Đàn ông cả, chuyện đó với ai cũng vậy... được thoả mãn là được. Chẳng phải như vậy sao? Bạn bè giúp nhau chuyện đó... nghĩ lại cũng không quá bất thường.”

Từng lớp cảm xúc trong người Lạc Phong lần lượt vỡ vụn buộc hắn phải đem tính khí hung bạo để trám lại. Nhưng hắn dù thế nào cũng không muốn trút giận vào Ngô Ẩn, một chút cũng không. Rốt cục, mọi tai hoạ do chiếc máy phát điện gánh đủ. Một cú đấm của vị đại võ sư họ Lạc đủ để chiếc máy sắt thép mốp méo nhìn không ra hình dạng.

“Anh muốn kết thúc mọi chuyện?”

Giọng nói gầm gừ oán giận này không đủ làm Ngô Ẩn thay đổi chính kiến.

“Phải.”

“Lý do cuối cùng là gì?”

“Chẳng phải tôi đã nói? Chúng ta đang lầm tưởng, chúng ta chỉ là bạn. Đều là đàn ông làm sao có thể có loại tình cảm đó!? Giống như cậu và Nghiêm Chí Kiên chẳng phải cũng rất....”

“Anh thôi đi! Liên quan gì đến Nghiêm Chí Kiên?”

Rầm!!! Một mảnh kim loại theo tiếng quát của Lạc Phong đập thẳng vào tường.

“Tất cả chỉ là viện cớ! Không phải là do chúng ta hiểu sai, không phải là do chúng ta chỉ là bạn... Anh là vì nghĩ tôi chỉ là một gã võ sư không có gì ngoài chiếc xe moto đời cũ đúng chứ? Rốt cục đó mới là lí do.”

Vành mắt của Ngô Ẩn không hiểu sao rươm rướm nước mắt, uất nghẹn không biết ở đâu xuất hiện khiến cậu ta một lời bênh vực chính mình cũng không nói được.

Không gian đang lúc nghiêm trọng, đột nhiên ánh sáng bóng đèn loé lên, rốt cục đã sửa được đường dây điện sau đợt tuyết nặng vào tối qua. Điện đã có, ánh sáng cũng đã đủ nhưng không một ai còn muốn nhìn thấy đối phương.

“Coi bộ không cần tôi túc trực canh nhiên liệu cho máy phát điện nữa. Nếu không còn gì... tôi về trước.”

Ngô Ẩn một mạch lách người bỏ đi không một chút lấn cấn, để lại chai nước hoa quả vị đào trên chiếc bàn cũ kĩ. Phải! Chai nước lần này rất lạ, nó không có năm chữ “Cái này là cho anh” quen thuộc nhưng Ngô Ẩn không ngờ rằng bên dưới đáy chai lại dán một mảnh giấy nhỏ ghi rõ ba chữ “Wo ai ni” (Tôi yêu anh), mà chỉ khi uống hết được trong chai, nhìn qua lớp nhựa trong suốt ngay đáy chai mới có thể thấy rõ.

Thế nên, tình yêu chân chính luôn bị che đậy, đâu phải lúc nào cũng rõ ràng để nhận ra.

Không biết sẽ như thế nào, nhưng lần này Lạc Phong còn đủ kiên nhẫn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.