10 Số Thập Phân

Chương 14: Chương 14: CHUYỆN NÀY KHÔNG THỂ




Chương 14: BẢY ĐÊM ĐẾN THĂM BỆNH - ĐÊM THỨ NĂM (PHẦN 1): CHUYỆN NÀY KHÔNG THỂ

Trans+Edit: Lytaa

Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie

---------

Ba giờ sáng, Lạc Phong dần dần tỉnh rượu. Cơn đau đầu lập tức xuất hiện thay thế cơn say vào vài tiếng trước. Lúc này nhìn sang bên cạnh thấy Ngô Ẩn đang nằm gọn trong vòng tay mình, nội tâm có chút chấn động. Cố gắng mở to mắt xem có phải là cậu ta không, đến khi xác nhận được, liền bất chấp ôm lấy thật chăt. Sự can đảm so với đêm thứ hai đã tăng lên vượt bậc.

Nhẹ nhàng đỡ Ngô Ẩn dậy ôm đến giường, còn không quên đắp chăn thật kín đáo. Hạ ánh mắt xuống nhìn cậu ta một lúc lâu, sau đó bản thân mới đi vào nhà vệ sinh.

Đang định cởi quần áo ra tắm một cái cho sạch mồ hôi và mùi rượu, lại đột nhiên nhìn thấy thau đồ dơ của Ngô Ẩn. Lần này không phải đem lên ngửi mà là bỏ vào máy giặt.

Ngô Ẩn lúc này nghe loáng thoáng được một luồng âm thanh, liền mơ màng tỉnh dậy. Thực ra tiếng máy giặt phát ra không lớn, nhưng giữa đêm khuya thanh vắng, một tiếng động nhẹ cũng đủ làm người ta giật mình thức giấc nói chi là tiếng động cơ. Lúc này lọ mọ đi về phía sáng đèn, đi tới cái máy giặt liền bấm dừng lại, mở lồng giặt ra kiểm tra, thì ra là quần áo của mình.

Tiếng máy giặt im đi, tiếng xả nước trong nhà vệ sinh mới có cơ hội vang lên rõ ràng. - Ai đang tắm? -

Giờ khắc này Ngô Ẩn mới tuần tự nhớ lại cảnh tượng xảy ra cách đây vài tiếng, hoá ra tên võ sư đó chưa đi về.

Lạc Phong sau khi tắm rửa, mở cửa bước ra, nhìn thấy Ngô Ẩn liền có chút gượng gạo.

“Tôi làm anh thức giấc?”

Ngô Ẩn im lặng quan sát hắn ta, toàn thân tắm xong ướt nhẹp không lau khô, đã vậy hình như còn là mặc lại đồ cũ. Cảm nhận được ý tứ của Ngô Ẩn, Lạc Phong vội lên tiếng.

“Tôi không dám dùng khăn của anh, sợ anh ngại dùng đồ cá nhân với người khác.”

Nghe xong câu đó, Ngô Ẩn không nhanh không chậm tiến về cửa tủ lấy ra cho Lạc Phong một bộ áo quần cùng một chiếc khăn lông.

“Cầm lấy”

Lạc Phong nhìn thấy bộ đồ có chút e dè, nhưng thái độ của Ngô Ẩn như vậy, vẫn là cầm lấy tiến vào nhà vệ sinh thay ra.

Một lúc sau đó, sau khi lau người thay đồ, Lạc Phong vừa bước ra, Ngô Ẩn liền bước vào lấy quần áo dơ của Lạc Phong bỏ vào máy giặt, giặt chung với quần áo của mình.

Mới ba giờ sáng, trời bỗng mưa to, thời tiết mùa mưa bão thật khó lường. Ngô Ẩn lười nhác chui lại vào trong chăn, nằm nghiêng người sát ở mép giường, quay mặt ra cửa sổ, trong lòng đang suy nghĩ gì không ai rõ được.

Đèn nhà vệ sinh đã tắt, không gian chỉ còn lại mảng tối ngự trị, ánh đèn ngủ thoi thóp như muốn lụi tàn. Lạc Phong bước từng bước nhẹ nhàng ngồi bên giường Ngô Ẩn. Trong lúc tĩnh mịch, Ngô Ẩn lại đột nhiên mở miệng.”Sao cậu không ngủ tiếp?”

Lạc Phong im lặng một lúc mới trả lời.

“Thực ra lúc nãy, tôi định tắm xong, phơi đồ cho anh rồi sẽ về.”

Cái chữ “sẽ về” bay vòng vòng trong đầu Ngô Ẩn, - Cậu cứ thế bỏ về ? -

Tiếng mưa vẫn ồn ào ngoài cửa sổ, khiến giọng của Lạc Phong có chút yếu thế.

“Anh đưa quần áo ngủ cho tôi, là muốn giữ tôi ở lại?”

Câu hỏi này lập tức khiến tim của Ngô Ẩn đập liên hồi. Bản thân cũng đang tự chất vấn câu hỏi đó, nhưng trước mắt cứ phủ nhận.

“Không có!”

Lạc Phong chậm rãi leo lên giường Ngô Ẩn. Hai người nằm sát ra hai mép giường, một khoảng trống cực lớn xuất hiện ở giữa.

“Anh đáng lẽ sẽ phải đuổi tôi về, sao vẫn còn đưa quần áo ngủ cho tôi, còn giặt chung đồ của tôi với đồ của anh?” Lạc Phong lời tận đáy lòng.

Ngô Ẩn im lặng.

Cậu ta càng im lặng, Lạc Phong lại càng một phút lại nhích sang cậu ta một chút.

Lúc này Ngô Ẩn vẫn xoay lưng lại với Lạc Phong, cảm nhận có một luồng khí nóng liên tục phà vào lưng áo ba lỗ, khoảng cách lúc này của hai người chỉ tầm khoảng hai mươi centimet.

Mưa gió càng to, nhiệt độ càng giảm, mà cả hai người họ không ai màng đến việc máy điều hoà đang hiển thị mức 18 độ C.

“Tiểu Ẩn, tôi hỏi anh, sao anh lại ưng thuận ngủ trong vòng tay của tôi?”

Lời nói thoát ra mang theo từng hơi thở ấm áp phà vào tóc gáy Ngô Ẩn. Ngô Ẩn một trận rùng mình, bàn tay bàn chân co lại, vẫn là không nói chuyện.

Mưa vẫn rít gào, đôi lúc còn vang lên những trận sấm nổ trời.

Ngô Ẩn không nói gì, Lạc Phong liều mạng dùng tay chạm vào eo của cậu ta, lật người cậu ta quay về phía mình. Ngô Ẩn miễn cưỡng chiều theo lực kéo, hai người họ lại tiếp tục đối mặt. Ánh mắt đã quen nhìn vào mắt của đối phương, lúc này đã không còn có chút ngại ngùng như những lần đầu.

Bị dẫn dắt một hồi lâu, Ngô Ẩn chính thức lên tiếng.

“Cậu tên gì?”

Lạc Phong có chút hẫng, hoá ra đến giờ anh ta vẫn chưa biết tên mình. Ổn định lại một chút, mắt nhìn mắt, mới bắt đầu đáp lời.

“Tôi Lạc Phong”

Hai người thực tế vẫn chưa từng rời khỏi ánh mắt của nhau. Ngô Ẩn tiếp tục đặt câu hỏi, đôi môi khô nứt chuyển động.

“Tôi hỏi cậu Lạc Phong, tại sao cậu quan tâm tôi, tại sao giở nhiều trò đến chăm sóc tôi?”

Hai tên nam nhân này cứ bắt đối phương trả lời hai câu hỏi mà đáp án cho cả hai câu đều chỉ là một. Chẳng qua là đang muốn người kia thừa nhận trước.

Lúc này đột nhiên Ngô Ẩn mạnh dạn đặt tay vào hông của Lạc Phong. Lạc Phong giật tê người, lập tức dùng tay áp lên má của Ngô Ẩn. Ánh mắt giao cảm không ngừng bắn ra tia điện. Trong lúc lạnh buốt như hiện tại, bàn tay chính là sức mạnh hơi ấm hoàn hảo. Lạc Phong dũng khí đầy mình, nhìn vào mắt Ngô Ẩn, giọng điệu nhẹ nhàng sâu đậm.

“Ngô Ẩn, tôi biết anh rất khó hiểu, bản thân tôi cũng rất khó hiểu, chúng ta căn bản không quen biết, không kết giao, không thân thiết, nhưng tôi.....”

Nước bọt nuốt không trôi, cơ ngực thắt chặt không cho cổ họng phát ra tiếng, Ngô Ẩn đột nhiên nhích lại gần Lạc Phong hơn nữa.

“......nhưng tôi muốn....được ở bên cạnh anh”

Không gian lập tức lắng đọng, trời như ngừng mưa, điều hoà như ngừng chạy, máy giặt như bị rút phích điện....môi đã dán chặt vào môi.

Dường như sức mạnh của thiên nhiên, tất cả các dòng điện tích đều đã bị nụ hôn này hút hết. Hai gã nam nhân một người ôm eo một người, một người siết má một người, trao nhau một nụ hôn không rõ cảm xúc. Hai đầu lưỡi đẫm ướt xa lạ lần đầu tiên được tiếp xúc với nhau có chút e ngại, nhưng không cản được nội tâm đang như núi lửa phun trào, miệng người này như muốn nuốt chửng cái miệng của người kia, đầu lưỡi đã bắt được nhịp điệu, càn quét vào khoang miệng của nhau dữ dội. Lưỡi anh đè lưỡi tôi, lưỡi tôi kéo lưỡi anh, anh vờn ở hàm trên, tôi lượn ở hàm dưới, cuối cùng là quấn lấy nhau như xoắn ốc, từng tiếng chóc chóc vang lên không ngưng nghỉ. Đôi lúc ngạt thở cũng không cho phép đối phương nhả ra, chính là muốn chiếm sạch hơi thở của đối phương.

Từng tế bào khoang miệng đang bị thiêu cháy.

Ngô Ẩn đôi lúc chịu không nổi liền cáu vào eo của Lạc Phong, khiến hắn ta đau nhưng không thể làm gì. Môi vẫn siết lấy môi, không có dấu hiệu ngừng nghỉ.

Trong đầu Ngô Ẩn lúc này thực sự rất hoang mang lo sợ, mọi thứ đến quá nhanh, người này mình vừa biết tên, người này mình không hề ưa hắn, người này....

Một khi hai tâm hồn đã quấn lấy nhau bởi chiếc lưỡi, tâm linh tương thông không còn là chuyện không tưởng, Lạc Phong cảm nhận rõ ràng tâm tư của Ngô Ẩn, lập tức dùng lưỡi công kích cậu ta như muốn nhắc nhở - Đừng suy nghĩ nữa, anh có tôi rồi -

Một người lo lắng, một người bất chấp, một người nâng đỡ một người, họ chính là bù khuyết cho nhau.

Buông thả nhau ra, nước miếng của cả hai hoà trộn lại làm ướt đẫm cả cái gối. Trên mặt Ngô Ẩn bị bàn tay của Lạc Phong áp siết trong một lúc lâu liền để lại năm dấu hằn. Lạc Phong cởi chiếc áo ba lỗ mà lúc nãy Ngô Ẩn mới vừa đưa cho mình, đem đến lau nước miếng đang dính đầy mặt của Ngô Ẩn.

Hai mắt vẫn nhìn nhau, Lạc Phong đã sớm ổn định nhịp thở, Ngô Ẩn vẫn còn hổn hển chưa dứt. Lạc Phong vừa nhìn vừa chăm chút lau nước miếng cho cậu ta, cậu ta lại bần thần nói một câu.

“Chuyện này không thể....”

Không gian một lần nữa ngưng trọng.

...

Hết chương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.