– 37 Độ Rưỡi

Chương 10: Chương 10




Gần đây công ty mới tuyển nhân viên, vội vã đăng thông tin, sau đó tổ chức phỏng vấn, cuối cùng tôi cũng có chút thời gian để nghỉ ngơi. Chiều nay phải ra ngoài gặp khách hàng, thảo luận xong xuôi đã đến ba giờ, ngoài trời nóng như đổ lửa, cảm tưởng như đem cái chậu nước hắt ra đường một cái, trong nháy mắt nước liền bốc hơi luôn. Mặt đường nóng ran, lòng bàn chân cũng nóng lên, người như sắp bị quay chín, đột nhiên tôi muốn trốn việc một tí, đi ra Starbucks gọi cho mình một ly cà phê.

Starbucks và KFC ở thành N có chung một đặc điểm, đó là phần đông khách ngồi đều là sinh viên, đi dạo phố xong vào đây buôn đủ thứ chuyện. Nhất là mấy ngày nóng như hôm nay, có không ít người đến là để ngồi điều hòa. Trong không gian ầm ĩ như vậy, vẫn có người mở sách ra đọc, không biết liệu có đọc vào đầu nổi không hay chỉ là giả bộ. Tôi ngồi bên cửa sổ uống latte, vừa lách sang một bên liền thấy một cô bé nhỏ, làn da trắng hồng, mắt tròn trong veo, vẻ mặt có chút mông lung, cô bé đang gặm một nửa cái bánh mì, bên miệng đều là vụn bánh. Tôi thấy cô bé con rất dễ thương, liền vươn tay gạt vụn bánh bên cái miệng nhỏ, bé con hướng tôi cười đầy ngọt ngào, hai mắt lấp lánh cong cong. Sát Starbucks là tiệm Breadtalk, đằng bên kia có một người đàn ông gọi với sang: “Tiểu Bất Điểm, ba ba còn chưa trả tiền đâu, mau qua đây.” Cô bé con cầm chiếc bánh mì lật đật chạy tới. Tôi đưa mắt nhìn sang, người đàn ông kia cúi đầu nói với bé con mấy câu, sau đó cũng ngẩng đầu nhìn qua bên này, lúc hai mắt chạm nhau, chúng tôi đều cong môi mỉm cười.

Lão Đường mua cho Đường Tiểu Điểm một tách chocolate nóng, chúng tôi ngồi bàn tròn, Đường Tiểu Điểm kéo ghế qua chỗ tôi, ngồi xuống xong thì phủi phủi cái váy nhỏ, cầm chiếc bánh mới mua tiếp tục ăn, lúc bên mép dính chocolate thì ngẩng lên chờ tôi lau cho bé. Lão Đường nhìn tôi cười haha, bảo: “Uầy, xem ra ông vẫn sát gái lắm! Đến Tiểu Bất Điểm nhà tôi cũng chả thoát nổi tay ông.” Tụi tôi nhìn nhau cười. Đường Lăng là bạn cùng phòng với tôi hồi học đại học, là trai Thanh Đảo điển hình. Anh em phòng chúng tôi rất thân nhau, là phòng ầm ĩ nhất trong dãy ký túc xá nam hồi ấy, ban ngày không học ban đêm chẳng ngủ. Sau khi tốt nghiệp, lão Đường cùng bạn gái ở lại thành N tìm công việc, bình thường chúng tôi vẫn hay gọi điện buôn chuyện nói nhảm chút ít, nhưng không có thời gian để gặp mặt.

Tôi nhìn Đường Tiểu Điểm bảo. “Tiểu Bất Điểm đã lớn thế này rồi, lần trước chú đến thăm con, lúc ấy con mới sinh, bé tí xíu à!” Cô bé con không nói lời nào, nhìn tôi cười tươi, hai mắt cong cong như hai vầng trăng sáng.

“Hai ông vẫn ở với nhau sao?”

“Ừ, vẫn như vậy.”

“Nhiều năm như vậy, thật không dễ dàng gì.”

“Ông cũng đâu có khác, theo đuổi mẹ con bé đến khổ, còn phải giữ cô ấy ở lại đây.”

“Ôi dào, cũng chẳng thể nói ai khó, ai khổ hơn ai, đều theo đuổi điều mình muốn mà!”

Hai chúng tôi cười cười, ngầm hiểu ý.

Nhớ ngày đầu năm nhất tới trường báo danh, lão Đường ôm bao lớn bao nhỏ đi vào phòng: “Chào anh em! Tui là Đường Lăng, mấy ông cứ gọi tôi là lão Đường là được rồi! Tôi người Thanh Đảo, sau này xin nhờ mọi người giúp đỡ.” Ấy vậy mà sau này tôi lại thường xuyên ‘bắt nạt’ cậu ta. Trong lòng tôi cậu ta giống như Vương Hi Phượng, chưa nhìn được người đã nghe thấy tiếng, cái giọng khàn như vịt đực. Thế mà cậu trai hấp tấp bộp chộp ngày ấy nay đã thành một người cha ôn nhu săn sóc như vậy, bọn lão Lưu mà nhìn thấy cảnh lão Đường dịu dàng nói chuyện với Đường Tiểu Điểm, hẳn sẽ bị dọa cho chết khiếp. Chuyện của tôi cả phòng đều biết, thế nhưng người biết đầu tiên là lão Đường. Có một ngày tôi cùng hắn đi đá bóng về, tắm xong cởi trần đi ra, lão Đường vừa hay từ bên hội sinh viên trở về. Cậu ta đóng cửa khoanh tay quan sát tôi một hồi, sau đó nói: “Khoai tây này, nhìn dáng ông không tồi, cũng không như Tiểu Mã chỉ biết đến học, ngày nào cũng có mấy em hỏi thăm về ông đó, thủ thân như ngọc vầy là đợi ai?” Tôi bảo. “Ông ngày nào cũng lo việc hội học sinh, suốt ngày MC rồi lại ca hát, khối em vây quanh cũng không đếm xỉa, ông là đang đợi ai?” Nói xong hai đứa tôi cười cười.

Tiểu Mã đang ngồi trong thư viện, lão Lưu thì cùng bạn gái mới ra ngoài chơi, hôm ấy lão Đường kể cho tôi nghe chuyện cậu ta đang theo đuổi một cô gái. Có lẽ bởi vì tôi ít khi buôn chuyện cùng người khác, nên hôm ấy lão Đường kể hết sự tình đơn phương khổ sở này cho tôi nghe, tôi không khỏi đồng cảm, hôm ấy không biết làm sao, lại đem kể hết chuyện của mình và Trứng muối cho cậu ta nghe.

Nói xong tôi hỏi lão Đường. “Có thấy ghê không? Tại tôi thích con trai mà.” Cậu ta bảo. “Cần thời gian để tiêu hóa đã.” Một lúc lâu sau, áng chừng đã tiêu hóa xong, cậu ta hỏi: “Ông có từng thích thằng con trai nào khác không?” Tôi lắc đầu, cậu ta lại nói. “Thế thì lo gì, ông căn bản không phải là đồng tính, nếu người đó là con gái ông vẫn sẽ thích thôi, cái ông thích là con người của cậu ta mà, mới cả, ông thích ai cũng không cản trở chuyện hai đứa mình làm bạn tốt.” Ngày đó tôi rất vui, nhìn lão Đường có vẻ tùy tiện thế thôi, chứ thật ra cũng rất đáng tin cậy.

Đường Tiểu Điểm kéo tay áo tôi bảo. “Chú ơi, chú không uống sao.” Lúc này tôi mới phát hiện mình đang ngẩn người. Có lẽ tầm tuổi này, ai cũng đều thích nhìn trẻ nhỏ, tôi cúi đầu nhìn Đường Tiểu Điểm, nghĩ cô nhóc này thật dễ thương. Lão Đường ngồi đối diện nhìn tôi đầy khinh bỉ. “Này này ~ cảnh cáo cảnh cáo, tui cấm ông phóng điện với công chúa nhà tôi đấy!” Tôi nói tôi đã đến tuổi cha chú rồi. Lão Đường liền bảo, thích trẻ con thì sinh một đứa đi. Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta cười cười, thật có lỗi với vẻ ngoài tử tế lúc bấy giờ, tôi bảo cái người kia không sinh con được, tôi chỉ thích con người khác thôi. Lão Đường nghe xong liền kéo ghế Tiểu Bất Điểm về bên mình, làm như tôi sắp hại con gái cậu ta không bằng.

Đột nhiên nhớ ra hôm nay là thứ tư, cũng chưa đến giờ tan làm, thế mà cậu ta lại dẫn con đi mua bánh, sao lại rảnh rỗi như vậy? Nghĩ xong tôi liền bảo, lão Đường, ông là đang thất nghiệp hay đã phát tài rồi, sao lại có thể nhàn rỗi thư thả như vậy? Nếu phát tài thì cũng nên chia tôi một ít, anh em với nhau bao năm. Lão Đường nghe xong phẩy tay, nói, bố mẹ vợ tới, chắc phải mấy hôm nữa mới đi, thế nên xin nghỉ vài ngày dẫn họ đi chơi, hôm nay con bé con muốn ăn bánh mì nên đưa con bé tới. Tôi nói, ôi dào, cái ngày gì thế không biết, bố mẹ vợ đều đột nhiên xuất hiện, hôm nọ mẹ Đoàn Ngôn cũng tới. Lão Đường có chút ngạc nhiên, hỏi tôi đã nói với mọi người rồi à, tôi bảo Đoàn Ngôn nói, tôi còn chưa biết nên mở miệng như nào.

Lão Đường bảo. “Chúng ta cũng chẳng phải bọn trẻ mới lớn, tuy vẫn đang chen chúc ở đầu hai, nhưng cũng không còn nhỏ nữa rồi. Tôi thấy hai cậu bên nhau lâu như vậy, nếu thực sự muốn cùng nhau, thì lên dự định cho tốt đi, sau đó nói với mọi người, giải quyết cho xong một thể.”

Tôi ngồi bên cửa sổ nhìn lão Đường dắt Tiểu Bất Điểm rời đi, Đường Tiểu Điểm nắm tay cha mình, quay đầu nhìn tôi cong khóe mắt rồi phất tay chào, tôi nghĩ, những đứa trẻ ngây ngô năm ấy đều đã trưởng thành rồi, lão Đường cũng vậy, Đoàn Ngôn cũng vậy, và tôi cũng như vậy. Chờ đến một ngày tôi và Đoàn Ngôn đều đã già, ngoại trừ hai chúng tôi nắm tay nhìn nhau, liệu còn có ai dắt tay hai chúng tôi?



Chú thích:

Vương Hy Phượng (Hán tự:王熙鳳) là một nhân vật trong bộ truyện nổi tiếng Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần, Trung Quốc

Tuy xinh đẹp nhưng Hy Phượng lại là người phụ nữ đanh đá, chanh chua, cay nghiệt và độc ác nên có biệt danh là Phượng ớt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.